Chương 9 Không Có Người Như Thế
Sau nhiều giờ bị ngưng trệ xung quanh dãy núi, một khí lạnh đột ngột quét qua khu vực, mang theo từng đợt mưa gió ào ạt. Đến sáng, mặt đất phủ đầy lá cây và không khí ngập tràn hương thu nồng nàn. Những giọt nước đọng trên bãi cỏ khiến ánh nắng rạn nứt thành nhiều tia lửa đỏ thẫm.
Khi Gurney bước ra xe, các giác quan bất chợt bị kích thích của anh bỗng đánh thức một vùng ký ức từ thời thơ ấu, khi mùi cỏ ngọt lịm cũng đồng thời là mùi của cảm giác yên bình và an toàn. Rồi nó biến mất – bị xóa nhòa để nhường chỗ cho những toan tính thường ngày.
Anh đang trên đường tới Viện Đổi mới Tâm linh. Nếu Mark Mellery vẫn khăng khăng không muốn cảnh sát nhúng tay vào thì Gurney muốn tranh cãi mặt đối mặt với y về quyết định ấy. Không phải anh muốn phủi tay cho xong. Thật ra, càng suy xét bao nhiêu, anh càng tò mò bấy nhiêu về địa vị lẫy lừng của gã bạn cũ cùng lớp và mối quan hệ giữa nó với kẻ và điều đang đe dọa y. Miễn là anh thận trọng không xâm phạm ranh giới thì anh nghĩ mình có thể chung tay điều tra với cảnh sát địa phương.
Anh đã gọi cho Mellery báo trước là sẽ đến. Một buổi sáng hoàn hảo để lái xe qua vùng đồi núi. Lộ trình đến Peony đưa anh qua Walnut Crossing trước, một nơi, như nhiều ngôi làng ở Catskills, phát triển vào thế kỷ 19 xung quanh một giao lộ những con đường huyết mạch ở địa phương. Giao lộ này vẫn còn đó, nhưng tầm quan trọng đã giảm. Loại cây dẻ cùng tên với thành phố, cùng với sự phồn thịnh của vùng này, đã biến mất từ lâu. Nhưng nền kinh tế trì trệ này, dù quan trọng đến vậy, có một bộ mặt đẹp như tranh – những kho thóc và hầm ủ dầm nắng phơi sương, những lưỡi cày và xe ngựa chứa cỏ hoen gỉ, những đồi cỏ hoang vu mọc đầy những cây hoàng anh đang úa màu. Con đường từ Walnut Crossing dẫn đến đích cuối là Peony uốn khúc, chạy ra một thung lũng sông đẹp như tấm bưu thiếp, nơi một số nông trại cũ kỹ đang tìm con đường đổi mới để tồn tại. Abelard là một trong những nông trại như vậy. Nằm kẹp giữa ngôi làng Dillweed và con sông gần bên, nông trại này chuyên sử dụng các biện pháp hữu cơ để tạo nên các loại ‘rau quả không có thuốc trừ sâu’ bán cho tiệm tạp hóa Abelard, cùng với những mẻ bánh mì nóng hổi, phô mai vùng Catskills, và cà phê thượng hạng – thứ cà phê Gurney đang cần ngay lúc này khi anh tấp xe vào một trong những chỗ để xe nhỏ bẩn thỉu trước hàng hiên võng xuống trước cửa tiệm.
Phía sau cánh cửa là một không gian có trần nhà cao vút, một dãy bình cà phê đang hừng hực sôi trên bức tường bên phải. Gurney đi về hướng ấy. Anh rót đầy bình 500ml, miệng mỉm cười trước mùi cà phê đậm đà – ngon hơn cà phê Starbucks mà chỉ bằng nửa giá.
Không may thay, cái ý nghĩ về Starbucks kéo theo hình ảnh một ẩm khách trẻ thành đạt của Starbucks, và ngay lập tức nó làm anh nhớ tới Kyle, tâm trí anh chợt nhói lên. Đó là phản ứng dễ hiểu của anh. Anh hoài nghi nó phát sinh từ mơ ước viển vông của anh về một đứa con trai biết suy nghĩ rằng một thám tử tài trí là một người đáng nể trọng, mơ ước về một đứa con trai mong mỏi sự bảo ban của anh hơn Kyle. Kyle – bất trị và bất khả xâm phạm trong chiếc Porsche đắt tiền đến phi lý mua bằng đồng lương ở phố Wall cao ngất đến phi lý ở cái tuổi 24 trẻ trung đến phi lý. Dẫu sao, anh vẫn nợ anh chàng ấy một cuộc điện thoại, dù những gì thằng nhóc ấy muốn nói chỉ là kể về chiếc đồng hồ Rolex mới nhất của nó hay chuyến trượt tuyết ở Aspen.
Gurney trả tiền cà phê rồi trở lại xe. Khi anh đang nghĩ về cuộc gọi sắp thực hiện thì điện thoại đổ chuông. Anh không thích những chuyện trùng hợp và nhẹ nhõm khi nhận ra người gọi không phải Kyle mà là Mark Mellery.
“Tôi vừa mới nhận thư ngày hôm nay. Tôi gọi cho anh ở nhà, nhưng anh ra ngoài mất. Madeleine cho tôi số di động của anh. Hy vọng anh không phiền khi tôi gọi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tấm séc của tôi bị gửi trả lại. Cái gã có hộp thư bưu điện ở Wycherly mà tôi gửi tấm séc 289,87 đô đến cho Arybdis ấy – anh ta gửi lại cho tôi kèm một bức thư ngắn nói không có ai có tên ấy ở đó, chắc tôi đề sai địa chỉ rồi. Nhưng tôi kiểm tra lại rồi. Đúng hộp thư đó mà. Davey? Anh còn đó không?”
“Tôi đây. Đang suy nghĩ xem phải hiểu câu chuyện như thế nào thôi mà.”
“Để tôi đọc cho anh nghe bức thư. Tôi thấy lá thư gửi kèm trong hộp thư của tôi. Chắc bị nhầm địa chỉ rồi. Ở đây không có ai tên X. Arybdis cả. Ở dưới ký tên ‘Gregory Dermott’. Phần đầu giấy viết thư có in ‘Hệ thống Bảo mật GD’, và có để một địa chỉ và số điện thoại ở Wycherly.”
Gurney định giải thích rằng giờ đây gần như chắc chắn X. Arybdis không phải là tên thật mà chỉ là một cách chơi chữ kỳ lạ theo tên một xoáy nước trong thần thoại, một xoáy nước xé nát nạn nhân thành nhiều mảnh, nhưng anh rốt cuộc thấy rằng vấn đề này gây bao nhiêu hoang mang thế đã đủ. Việc tiết lộ thêm tình tiết này có thể hoàn lại đến khi anh tới viện đã. Anh bảo Mellery sau một tiếng nữa sẽ đến.
Cái quái gì đang xảy ra thế này? Thật vô lý. Đòi hỏi một khoản tiền cụ thể, yêu cầu tấm séc được gửi đến một cái tên mơ hồ trong thần thoại, rồi sau đó khiến séc gửi sai địa chỉ để phải trả lại người gửi. Mục đích của tất cả mọi chuyện là gì? Tại sao lại có sự mào đầu phức tạp tưởng như vô ích như vậy, rồi còn những bài thơ độc địa sau đó nữa?
Những khía cạnh rối rắm của vụ việc càng lúc càng tăng và sự hứng thú của Gurney đối với nó cũng vậy.