Chương 18 Những Dấu Chân Không Dẫn Đến Đâu
Hardwick dẫn Gurney từ mặt sau kho thóc đi quanh bờ giậu, đi qua hàng hiên nơi dấu vết được cho là của kẻ thủ ác rời hiện trường gây án rồi đi ngang qua bãi cỏ phủ tuyết kéo dài từ sau căn nhà đến ven rừng thích cách đó vài trăm thước.
Cách hàng hiên không xa, khi đang lần theo dấu chân về hướng khu rừng, họ bắt gặp một chuyên viên thu thập chứng cứ khác, trong bộ áo liền quần kín hơi bằng plastic, đầu đội mũ phẫu thuật, miệng đeo khẩu trang cảnh sát – thiết kế để ngăn ngừa người thu thập làm nhiễm bẩn ADN hay những dấu vết chứng cứ khác.
Anh ta đang ngồi xổm cách dấu chân khoảng 3 thước, tay cầm kẹp làm bằng thép không gỉ lôi trong tuyết ra một thứ trông như một mảnh kính vỡ màu nâu. Trước đó anh ta đã cho vào bao 3 mảnh kính khác giống như thế và một khúc chai có kích thước đủ lớn để có thể nhận ra là loại vỏ chai uýt ki một lít.
“Rất có thể đây là hung khí,” Hardwick nói. “Nhưng anh, thanh tra cự phách, đã biết từ đời nào rồi. Còn biết là hiệu Bốn Hoa Hồng nữa cơ.”
“Nó nằm ngoài bãi cỏ có mục đích gì thế?” Gurney hỏi, lờ đi giọng điệu châm chọc của Hardwick.
“Trời ạ, tôi tưởng anh biết luôn kia chứ. Nếu anh đã biết cái nhãn hiệu chết tiệt đó…”
Gurney chờ đợi mòn mỏi như đang chờ một chương trình máy tính ậm ạch mở lên, và cuối cùng Hardwick cũng trả lời. “Có vẻ như hắn mang khúc chai ra khỏi xác rồi đánh rơi ở đây trên đường vào rừng. Tại sao hắn làm vậy? Một câu hỏi hay tuyệt. Có thể do hắn không nhận ra là còn đang giữ khúc chai trong tay. Ý tôi là, hắn đâm nạn nhân ở cổ chục lần. Mải mê đâm nên không chú ý gì cả. Đâm xong, hắn đi ngang qua bãi cỏ mới để ý thấy còn giữ chai nên ném nó qua một bên. Ít ra thì như vậy cũng hợp lý phần nào.”
Gurney gật đầu, không hoàn toàn bị thuyết phục nhưng không thể đưa ra một giả thuyết hợp lý hơn. “Đó là yếu tố ‘thật sự quái lạ’ mà lúc nãy anh đề cập ư?”
“Cái đó ư?” Hardwick nói kèm một giọng cười nghe giống tiếng sửa hơn. “Anh còn chưa xem hết mà.”
Mười phút sau, đi thêm 800 mét nữa, hai người đến một vị trí trong rừng ngay trước một lùm thông trắng. Tiếng xe đi ngang qua báo hiệu họ đang gần đường lộ, nhưng họ không thấy chiếc xe nào vì tầm nhìn đã bị những cành thông thấp lè tè che khuất.
Thoạt đầu anh không rõ tại sao Hardwick lại dẫn anh đến đây. Nhưng rồi anh thấy nó – và bắt đầu khám xét khu vực xung quanh với nỗi hoang mang càng lúc càng cao. Những gì đập vào mắt anh hết sức vô lý. Dấu chân mà họ đang lần theo bỗng dừng lại đột ngột. Dấu chân nếu lúc nãy còn hằn trên tuyết theo một trình tự rõ rệt, hết dấu này đến dấu khác suốt đoạn đường khoảng 800 mét hoặc hơn, thì giờ đây lại đột ngột biến mất. Không có dấu hiệu nào cho thấy chuyện gì đã xảy ra với người để lại dấu chân. Tuyết xung quanh còn mới tinh, chưa bàn chân người hay thứ nào khác chạm đến. Vệt dấu chân kết thúc cách chỗ cây gần nhất đúng 3 mét, và có lẽ cách đường lộ gần nhất tối thiểu 91 mét, nếu dựa vào tiếng xe vừa đi ngang qua.
“Tôi đã bỏ sót thứ gì chăng?” Gurney hỏi.
“Chúng tôi cũng bỏ sót thứ anh bỏ sót,” Hardwick nói, giọng nghe nhẹ nhõm vì Gurney chưa tìm ra được lời giải thích đơn giản nào mà hắn và đồng đội mãi vẫn chưa tìm ra.
Gurney xem xét kỹ hơn vùng đất quanh dấu chân cuối cùng. Cách dấu chân hằn sâu này là một khu vực nhỏ có nhiều vết lún chồng lên nhau, toàn bộ đều có vẻ do cùng một đôi ủng leo núi để lại như các dấu chân đã dẫn họ đến đây. Như thể hung thủ đã cố tình đi đến vị trí này, đứng loanh quanh chuyển chân này sang chân kia trong vài phút, có lẽ đang chờ ai đó hoặc thứ gì đó, rồi sau đó… bốc hơi.
Cái khả năng điên rồ là Hardwick đang chơi khăm anh có thoáng qua trong đầu anh, nhưng anh loại bỏ nó. Làm xáo trộn hiện trường một vụ án mạng lớn để cười cợt là chuyện quá sức tưởng tượng, dù là đối với một nhân vật quái đản như Hardwick.
Vậy nên trước mắt họ là những gì đã thực sự xảy ra.
“Mấy tờ báo lá cải mà biết được chuyện này, họ sẽ biến nó thành chuyện người ngoài hành tinh bắt cóc cho xem,” Hardwick nói như thể từng lời trong miệng hắn có vị kim loại. “Mấy tay phóng viên sẽ bu vào như ruồi bu thùng cứt bò vậy.”
“Anh có giả thuyết nào dễ chấp nhận hơn không?”
“Hy vọng của tôi đang nằm ở bộ óc sắc như dao cạo của thanh tra điều tra án mạng được tôn sùng nhất trong lịch sử của Sở Cảnh sát New York.”
“Thôi trò vớ vẩn ấy đi,” Gurney nói. “Nhóm xử lý chứng cứ có tìm ra được gì không?”
“Không tìm được thứ nào hợp lý cả. Nhưng họ lấy mẫu tuyết ở chỗ tuyết lún nơi có lẽ hắn đứng ấy. Hình như chả thấy chất lạ nào ở đó, nhưng chắc các kỹ thuật viên ở phòng giám định sẽ tìm ra được thứ gì đó. Họ cũng đã kiểm tra cây cối và con đường nằm sau đám thông kia. Mai họ sẽ khoanh vùng mọi thứ cách chỗ này không quá ba mươi mét để xem kỹ hơn.”
“Nhưng đến giờ họ vẫn chưa tìm được thứ gì ư?”
“Chính xác là vậy.”
“Vậy các anh còn làm gì được nữa – hỏi hết khách và hàng xóm của viện xem có ai thấy trực thăng thả dây xuống rừng không ư?”
“Không ai thấy cả.”
“Anh hỏi rồi?”
“Hỏi rồi, y như thằng ngu hỏi vậy. Sự thật là có người bước ra đây sáng nay – gần như chắc chắn là tên hung thủ. Hắn dừng ngay chỗ này. Nếu không có trực thăng hay cần cẩu lớn nhất thế giới kéo hắn lên thì hắn biến đằng nào chứ?”
“‘Vậy là,” Gurney bắt đầu nói, “không trực thăng, không dây thừng, không đường hầm bí mật.”
“Đúng thế,” Hardwick cắt ngang. “Cũng chả có chứng cứ nào cho thấy hắn nhảy đi bằng gậy pogom[9] cả.”
“Vậy chúng ta còn lại gì?”
“Không còn gì hết. Một con số không tròn trĩnh. Một khả năng khả dĩ khốn kiếp cùng không. Đừng nói với tôi là hung thủ đi một mạch tới đây xong lại đi một mạch về – đi lùi, giẫm lên từng dấu chân một mà không làm xáo trộn dấu chân nào cả – chỉ để chọc điên chúng ta thôi.” Hardwick nhìn Gurney một cách đầy thách thức, như thể anh có thể đề xuất chính khả năng này. “Cho dù có khả năng đó đi nữa, một chuyện hoàn toàn không thể, thì tên hung thủ cũng đã chạm trán với hai người có mặt ở hiện trường lúc đó rồi, bà vợ Caddy và tay găng tơ Patty.”
“Vậy là mọi thứ đều không thể,” Gurney nói lí nhí.
“Cái gì không thể cơ?” Hardwick nói, sẵn sàng tranh cãi.
“Mọi thứ,” Gurney nói.
“Anh đang nói cái quái gì thế?”
“Bình tĩnh nào Jack. Chúng ta cần tìm ra một xuất phát điểm hợp lý. Những gì tưởng như đã xảy ra không thể nào xảy ra được. Do đó, những gì tưởng như đã xảy ra thật sự không xảy ra.
“Anh muốn nói mấy cái dấu ấy không phải dấu chân ư?”
“Tôi muốn nói có cái gì đó không ổn trong cách nhìn của chúng ta.”
“Đó là dấu chân hay không phải dấu chân?” Hardwick cáu tiết nói.
“Tôi thấy rất giống dấu chân,” Gurney tán thành.
“Vậy thì anh muốn nói gì cơ?”
Gurney thở dài. “Tôi không biết nữa Jack. Tôi chỉ có cảm giác là ta đang đặt sai câu hỏi.”
Thứ gì đó trong chất giọng mềm mỏng của anh làm biến mất thái độ cáu kỉnh của Hardwick. Không ai nhìn ai hay nói gì trong vài giây dài đằng đẵng. Rồi Hardwick ngẩng đầu lên như sực nhớ điều gì.
“Suýt nữa tôi quên cho anh xem phần thưởng khuyến mãi này.” Hắn đút tay vào túi áo khoác bằng da bên hông, lôi ra một phong bì thu thập chứng cứ.
Qua lớp ni lông trong suốt, trên một tờ giấy viết thư trắng, Gurney nhìn thấy chữ viết gọn gàng màu mực đỏ.
“Đừng lấy ra,” Hardwick nói, “để vậy mà đọc.”
Gurney làm theo. Rồi anh đọc lần nữa. Đọc đến lần thứ ba, anh đưa nó vào trí nhớ.
Ta băng qua tuyết chẳng ngừng.
Gần xa ngốc ạ, hãy lùng tìm ta.
Hỏi rằng ta ở bao xa,
Nghe đây, cặn bã thế gian là mày
mau ra chứng kiến tao này:
ra đời chỉ để thù này trả ngay
vì bao đứa trẻ oán ai
vì bao sầu não ương tai khốn cùng.
“Thằng nhóc của chúng ta đấy,” Gurney nói, tay đưa trả lại tấm phong bì. “Chủ đề trả thù, tám dòng, nhịp phách không đổi, từ ngữ trí thức, chấm phẩy hoàn hảo, chữ viết mềm mại. Giống y như mấy bài thơ kia – một phần nào đó.”
“Một phần nào thôi ư?”
“Trong bài thơ này có một yếu tố mới – ở đây có ám chỉ rằng tên hung thủ còn ghét một người khác ngoài nạn nhân.”
Hardwick liếc nhìn bức thư trong bao, mày chau lại trước lôi ám chỉ hắn đã bỏ sót một thứ quan trọng. “Ghét ai cơ?” hắn hỏi.
“Anh chứ ai,” Gurney nói, miệng mỉm cười lần đầu ngày hôm ấy.