← Quay lại trang sách

Chương 19 Cặn Bã Của Thế Gian

Tất nhiên, chẳng công bằng gì, hơi giống một sự phá cách trong kịch nghệ hơn, khi nói hung thủ đã đưa cả Mark Mellery và Jack Hardwick vào tầm ngắm. Những gì Gurney muốn nói, anh giải thích khi hai người sải bước trở lại hiện trường từ đường mòn cụt trong rừng, chính là tên hung thủ dường như đang nhắm một phần sự thù địch của mình vào toán cảnh sát đang điều tra vụ án. Thay vì làm Hardwick khó chịu, cái thử thách bóng gió này lại tiếp sức cho hắn. Anh mắt hiếu chiến trong mắt hắn hét lên, “Thằng chó ấy cứ việc nhào vô!”

Rồi Gurney hỏi hắn còn nhớ vụ Jason Strunk không.

“Sao phải nhớ?”

“Cái tên ‘ông Santa quỷ sứ’ nghe có quen không? Hay cái tên ‘Claus Ăn Thịt Người’ mà một thiên tài truyền thông khác gọi hắn?”

“Ờ, ờ, đúng rồi, tôi nhớ rồi. Cũng chả phải là kẻ ăn thịt gì ghê gớm. Chỉ nhai sứt mấy ngón chân thôi mà.”

“Phải, nhưng đâu chỉ có vậy, đúng không?”

Hardwick nhăn mặt. “Tôi nhớ là hình như sau khi hắn nhai sứt ngón chân của các nạn nhân xong thì dùng cưa vòng chặt xác ra, đóng gói từng miếng cho vào bao ni lông – rất gọn ghẽ – xong bỏ vào hộp quà Giáng sinh gửi bưu điện. Hắn phi tang xác bằng cách đó. Tránh gặp rắc rối nếu đem chôn.”

“Anh có nhớ hắn gửi tới những ai không?”

“Chuyện đó cũng hai mươi năm rồi còn gì. Lúc ấy tôi còn chưa vào ngành mà. Tôi đọc báo mới biết đấy chứ.”

“Hắn gửi đến địa chỉ nhà của những thanh tra điều tra án mạng trong địa phận nơi nạn nhân sống.”

“Địa chỉ nhà ư?” Hardwick bắn cho Gurney một cái nhìn ghê tởm. Mưu sát, ăn thịt người cỡ trung, hay cắt xác bằng cưa vòng còn có thể tha thứ được, nhưng tình tiết cuối cùng này thì nhất định không.

“Hắn ghét bọn cớm mà,” Gurney nói tiếp. “Thích làm cớm hoang mang.”

“Nghĩ chuyện hắn gửi cho anh một bàn chân thì cũng hoang mang thật.”

“Đặc biệt hoang mang khi vợ anh là người mở hộp ra.”

Lời lưu ý lạ lùng đó làm Hardwick chú ý. “Chết tiệt. Đó là trường hợp của anh hả. Hắn gửi cho anh một bộ phận cơ thể, rồi vợ anh mở hộp ra?”

“Ừ.”

“Cứt thật. Có phải vì vậy mà cô ấy ly dị anh không?”

Gurney liếc nhìn hắn một cách tò mò. “Anh còn nhớ là người vợ đầu ly dị tôi ư?”

“Có nhiều chuyện tôi nhớ rõ lắm. Đọc thì tôi nhớ không nhiều – nhưng mấy thứ mà người ta bộc bạch với tôi, tôi chẳng bao giờ quên cả. Chẳng hạn như, tôi biết anh là con một này, bố anh sinh ở Ai Len, ông ấy ghét quê nên chẳng bao giờ muốn kể anh nghe về quê hương, ông ấy còn nát rượu nữa.”

Gurney nhìn hắn trân trân.

“Anh nói cho tôi nghe khi chúng ta cùng làm chung vụ Piggert mà.”

Gurney không rõ điều gì làm mình phiền muộn hơn: chuyện anh tiết lộ những tiểu tiết lập dị về gia đình mình, hay chuyện anh nói mà quên những gì mình nói, hay chuyện Hardwick lại nhớ những tiểu tiết ấy.

Họ tiếp bước về phía căn nhà qua đám tuyết mịn như bột bắt đầu xoáy theo từng hồi gió thoảng dưới bầu trời đang sẫm dần. Gurney cố giũ bỏ cơn lạnh đang trùm quanh người để tập trung vào vấn đề trước mắt.

“Trở lại luận điểm của tôi,” anh nói, “bức thư cuối cùng của tên hung thủ là một lời thách thức với cảnh sát, và đó có thể là một tình tiết quan trọng.”

Hardwick thuộc loại người chỉ quay trở lại luận điểm của người khác khi trong lòng thực sự muốn vậy.

“Có phải vì vậy mà cô ấy ly dị anh không? Cô ấy nhận được của quý của thẳng cha nào đó trong hộp đúng không?”

Chẳng liên quan gì tới hắn cả, nhưng Gurney quyết định trả lời.

“Chúng tôi còn nhiều vấn đề khác nữa. Tôi có thể liệt kê cho anh nghe một danh sách những điều tôi phàn nàn, và danh sách của cô ấy còn dài hơn nữa. Nhưng tôi nghĩ mấu chốt là do cô ấy bàng hoàng nhận ra cái cảm giác lấy chồng làm cảnh sát. Vài bà vợ khác thì sau một thời gian mới từ từ nhận ra điều đó, còn vợ tôi thì được khai sáng ngay.”

Họ đã đến sân hiên sau nhà. Hai chuyên viên thu thập chứng cứ đang sàng lọc lớp tuyết quanh vết máu đã ngả nâu, tiện tay khám xét những phiến đá dở lên trong quá trình sàng lọc.

“Ái chà, nói sao thì Strunk cũng là một tên giết người hàng loạt, còn vụ này không có vẻ như vậy.” Hardwick nói như muốn gạt sang bên một diễn biến phức tạp không cần thiết.

Gurney gật gù đồng ý một cách lưỡng lự. Phải, Jason Strunk là một tên giết người hàng loạt điển hình, còn kẻ giết Mark Mellery dường như không phải loại đó. Strunk không hề quen biết trước đó với nạn nhân, hoặc nếu có cũng chỉ quen biết sơ sài. Có thể đoan chắc rằng hắn chẳng có thứ gì giống như ‘mối quan hệ’ với nạn nhân cả. Hắn chọn nạn nhân trên cơ sở họ có khớp với các tham số nhất định về kiểu dáng bên ngoài không và giờ giấc sinh hoạt của họ có thuận tiện cho hắn không dưới cái áp lực choáng ngợp buộc hắn phải ra tay – sự trùng khớp giữa thôi thúc và cơ hội. Tuy nhiên, kẻ giết Mellery biết rõ đến nỗi có thể tra tấn bằng những lời bóng gió về quá khứ của nạn nhân – thậm chí biết rõ đến nỗi có thể đoán được con số nạn nhân nghĩ đến trong từng tình huống nhất định. Hắn gợi ý là đã từng chung một quá khứ thân hữu nào đó với nạn nhân, một điều phi đặc thù ở những tay giết người hàng loạt. Hơn nữa, trong thời gian gần đây cũng chưa có trình báo nào về những vụ mưu sát tương tự – mặc dù vấn đề đó cần phải nghiên cứu kỹ hơn.

“Vụ này không giống như giết người hàng loạt,” Gurney đồng ý. “Tôi không nghĩ lát nữa anh sẽ tìm được mấy ngón tay cái trong hộp thư đâu. Nhưng có cái gì đó khiến ta phải hoang mang khi hắn lại gọi anh, sĩ quan điều tra chính, là ‘cặn bã của thế gian’.”

Họ đi vòng quanh căn nhà ra cửa trước để tránh làm gián đoạn những chuyên gia xử lý hiện trường trên sân hiên. Một viên cảnh sát mặc sắc phục từ văn phòng cảnh sát trưởng đang đóng đô ở đó để kiểm soát việc ra vào nhà. Gió ở đó càng lúc càng buốt lạnh, và anh ta đang giậm chân, vỗ đôi tay đeo găng vào nhau để tạo ra chút hơi ấm. Sự khó ở thấy rõ trên khuôn mặt làm méo mó nụ cười trên môi anh ta khi chào Hardwick.

“Cà phê đang tới phải không?”

“Không biết. Nhưng hy vọng là vậy,” Hardwick vừa nói vừa lớn tiếng khịt mũi để nước mũi không chảy ra. Hắn quay sang Gurney. “Tôi không giữ anh lâu đâu. Tôi chỉ muốn anh cho tôi xem mấy bức thư mà anh nói là ở trong phòng làm việc – tôi muốn chắc chắn là toàn bộ số thư còn ở đó.”

Bên trong căn nhà cổ kính xinh xắn có lót thảm màu hạt dẻ, tất cả đều tĩnh lặng. Hơn bao giờ hết, nơi đây sặc mùi tiền.