Chương 20 Một Người Bạn Của Gia Đình
Một ngọn lửa như tranh vẽ đang cháy âm ỉ trong lò sưởi làm bằng gạch đá, và không khí trong phòng trở nên dịu ngọt hơn nhờ những nốt lẩy nồng nàn của khói anh đào. Bà Caddy Mellery nhợt nhạt song điềm tĩnh đang ngồi chung trên xô pha cùng một người đàn ông ngoài 70 trong bộ trang phục vừa vặn.
Khi Gurney và Hardwick bước vào, người đàn ông bật dậy khỏi ghế dễ dàng đến mức đáng kinh ngạc so với tuổi của ông ta. “Chào hai anh,” ông ta nói. Những lời ấy thốt ra với ngữ điệu phong nhã, hao hao giống giọng miền Nam. “Tôi là Carl Smale, bạn cũ của Caddy.”
“Tôi là thanh tra cấp cao Hardwick, còn đây là Dave Gurney, bạn người chồng quá cố của bà Mellery.”
“À, phải rồi, bạn của Mark đây mà. Caddy có nói với tôi khi nãy.”
“Chúng tôi rất tiếc đã làm phiền hai vị,” Hardwick vừa nói vừa đảo mắt quanh phòng. Mắt hắn dừng lại trên chiếc bàn giấy Sheraton nhỏ nằm sát bức tường đối diện lò sưởi. “Chúng tôi cần xem một vài giấy tờ có thể liên quan đến vụ án và chúng tôi có lý do để tin rằng rất có thể chúng nằm trong cái bàn ấy. Bà Mellery, tôi xin lỗi phải làm phiền bà bằng những câu hỏi như thế này, nhưng bà cảm phiền cho tôi xem qua nó nhé?”
Bà ta nhắm mắt lại. Không thể nào biết rõ bà ta có hiểu câu hỏi hay không.
Smale ngồi lại chỗ cũ bên cạnh Caddy trên xô pha, đặt tay lên cánh tay bà ta. “Tôi tin chắc Caddy không phản đối gì đâu.”
Hardwick do dự. “Ông là… người phát ngôn của bà Mellery ư?”
Phản ứng của Smale rất khó thấy – một nếp nhăn nhỏ trên mũi, như phản ứng của một phụ nữ nhạy cảm khi nghe một từ thô lỗ nào đó ở buổi dạ tiệc.
Bà góa phụ mở mắt ra, mượn một nụ cười buồn bã để lên tiếng. “Tôi tin các anh hiểu đây là khoảng thời gian khó khăn. Tôi hoàn toàn trông cậy vào Carl. Những lời ông ấy nói đều khôn ngoan hơn bất kỳ lời nào tôi nói.”
Hardwick kiên trì. “Ông Smale là luật sư của bà ư?”
Bà ta quay về phía Smale với một vẻ phúc hậu mà Gurney nghi ngờ được tăng cường bằng thuốc Valium rồi nói, “Ông ấy là luật sư của tôi đã hơn ba mươi năm nay, người đại diện của tôi lúc đau ốm lẫn khỏe mạnh, lúc thịnh lẫn lúc suy. Chúa ạ, Carl, nghe chẳng phải rất đáng sợ sao?”
Smale mô phỏng nụ cười hoài niệm của bà ta, rồi nói với Hardwick bằng giọng quả quyết hơn nữa. “Các anh cứ tự nhiên khám xét phòng này đi, tìm ra được vật nào có thể liên quan đến việc điều tra thì cứ tìm. Chúng tôi tất nhiên sẽ rất cảm kích nếu nhận được danh sách các vật dụng các anh muốn mang đi.”
Cụm từ ‘phòng này’ có chủ ý ấy không qua được mắt Gurney. Smale không chấp thuận cho cảnh sát khám xét toàn bộ. Có vẻ như câu nói ấy cũng không qua mặt được Hardwick, xét từ vẻ mặt nghiêm nghị mà hắn thể hiện trước người đàn ông bảnh bao nhỏ thó trên xô pha.
“Tất cả chứng cứ chúng tôi thu giữ đều được kê khai đầy đủ.” Giọng của Hardwick truyền đạt cả phần thông điệp ngầm ẩn: “Chúng tôi không đưa cho ông danh sách những thứ chúng tôi muốn lấy đâu. Chúng tôi chỉ đưa cho ông danh sách những thứ chúng tôi đã lấy thôi.”
Smale, rõ ràng có khả năng nghe được những thông điệp ngầm ẩn, mỉm cười. Ông ta quay sang Gurney hỏi bằng cái giọng nhừa nhựa thư thái của mình, “Nè, có phải anh là cái anh Dave Gurney đó không?”
“Tôi là đứa con duy nhất của bố mẹ tôi.”
“Ôi, ôi, ôi. Một thanh tra huyền thoại! Rất hân hạnh được gặp anh.”
Gurney, vốn luôn cảm thấy khó chịu trước kiểu khen ngợi này, không nói gì.
Caddy Mellery phá vỡ sự im lặng. “Tôi xin lỗi, nhưng đầu tôi nhức như búa bổ, tôi phải đi nằm thôi.”
“Tôi hiểu,” Hardwick nói. “Nhưng tôi cần bà giúp chúng tôi làm rõ một số chi tiết.”
Smale nhìn thân chủ của mình một cách âu lo. “Chuyện đó không thể đợi được một hai tiếng đồng hồ hay sao? Bà Mellery đang bị đau rõ vậy còn gì.”
“Mấy câu hỏi của tôi chỉ mất hai ba phút thôi. Tin tôi đi, tôi không muốn xâm phạm quyền riêng tư đâu, nhưng việc trì hoãn có thể sẽ gây ra vấn đề.”
“Caddy?”
“Ổn mà Carl. Bây giờ hay lát nữa thì có khác gì đâu.” Bà ta nhắm mắt lại. “Tôi nghe đây.”
“Tôi rất tiếc phải buộc bà suy nghĩ về những thứ này,” Hardwick nói. “Bà cảm phiền cho phép tôi ngồi đây nhé.” Hắn chỉ chiếc ghế bành lưng cao gần chỗ Caddy đang ngồi.
“Anh hỏi đi.” Mắt bà ta vẫn nhắm nghiền.
Hắn ngồi trên thành nệm. Chẳng tay cảnh sát nào lại cảm thấy thoải mái khi thẩm vấn một người vừa mới mất người thân cả. Song Hardwick lại ra chiều không khó chịu lắm với nhiệm vụ này.
“Tôi muốn nói sơ qua một thứ mà sáng nay bà nói để chắc chắn là tôi hiểu đúng. Bà nói điện thoại đổ chuông sau 1 giờ sáng một chút – lúc đó vợ chồng bà đang ngủ đúng không?”
“Phải.”
“Và bà biết mấy giờ bởi vì…?”
“Tôi xem đồng hồ. Tôi thắc mắc không biết ai lại gọi vào giờ đó.”
“Rồi chồng bà trả lời điện thoại?”
“Vâng.
“Ông ấy nói gì?”
“Ông ấy nói ‘a lô, a lô, a lô’ – ba bốn lần gì đấy. Rồi ông ấy…”
“Ông nhà có cho bà biết người gọi nói gì không?”
“Không có.”
“Rồi vài phút sau, bà nghe tiếng con gì đó thét lên trong rừng.”
“Tiếng rít.”
“Tiếng rít ư?”
“Phải.”
“Bà phân biệt như thế nào giữa ‘tiếng rít’ và ‘tiếng thét’?”
“Tiếng thét…” Bà ta ngừng nói và cắn chặt môi dưới.
“Bà Mellery?”
“Anh còn định hỏi bao nhiêu câu như vậy nữa hả?” Smale hỏi.
“Tôi chỉ muốn biết bà ấy nghe thứ gì thôi.”
“Tiếng thét thì thường là của người. Tôi sẽ thét lên khi tôi…” Bà ta chớp mắt như ép một hạt bụi ra khỏi mắt, rồi tiếp tục. “Còn đây là con gì đó. Nhưng không phải trong rừng. Nghe nó kêu như đang ở gần nhà vậy.”
“Tiếng thét này – tiếng rít mới đúng – kéo dài trong bao lâu?”
“Một hai phút gì đấy, tôi không chắc nữa. Mark xuống gác thì không còn tiếng đó nữa.”
“Ông nhà có nói định làm gì không?”
“Ông ấy nói để xem thử là cái gì. Vậy thôi. Ông ấy chỉ…” Bà ta ngừng nói và bắt đầu hít sâu vào từng hơi chậm rãi.
“Xin lỗi bà, bà Mellery. Tôi không hỏi lâu nữa đâu.”
“Ông ấy chỉ muốn xem là cái gì thôi, chỉ có vậy.”
“Bà còn nghe được tiếng gì khác không?”
Bà ta đặt tay lên miệng, ôm má và hàm để tự kiềm chế. Nắm tay thật chặt của bà ta làm xuất hiện những vệt đỏ trắng dưới móng tay.
Khi bà ta nói, lời bà ta bị bàn tay làm nghẹn ngào.
“Lúc đó tôi đang lim dim, nhưng tôi có nghe tiếng gì đó, tiếng gì nghe như tiếng vỗ – như có ai đó vỗ hai tay vào nhau vậy. Chỉ có vậy thôi.” Bà ta tiếp tục ôm mặt như thể tạo ra áp lực lên mặt là cách duy nhất khiến bà ta cảm thấy dễ chịu.
“Cảm ơn bà,” Hardwick vừa nói vừa đứng dậy khỏi chiếc ghế bành. “Chúng tôi sẽ cố gắng giảm thiểu việc xâm phạm cuộc sống của bà. Còn bây giờ, tôi chỉ muốn xem qua chỗ bàn làm việc đó.”
Caddy ngẩng đầu lên và mở mắt ra. Bàn tay bà ta buông lơi xuống đùi, để lại những dấu tay tím ngắt trên hai má. “Anh thanh tra,” bà ta nói bằng giọng yếu ớt nhưng cương quyết, “anh muốn lấy thứ gì liên quan đến vụ án thì lấy, nhưng xin tôn trọng quyền riêng tư của chúng tôi. Báo chí rất vô trách nhiệm. Di sản của chồng tôi có tầm quan trọng rất lớn đấy.”