Chương 40 Phỏng Đoán
Mark Mellery. Albert Rudden. Richard Kartch. Ba người đàn ông. Ba mục tiêu bị tra tấn tinh thần, bị bắn và đâm liên tục đến nỗi đầu gần như lìa khỏi cổ. Họ đã làm gì, riêng lẻ hay phối hợp, để phải gây ra một vụ trả thù rùng rợn đến thế?
Mà có thật là trả thù không? Những lời lẽ bóng gió về cuộc trả thù được truyền tải trong thư có khi nào chỉ là tấm bình phong che đậy một động cơ thực dụng hơn chăng, như Rodriguez đã từng đề xuất?
Mọi chuyện đều còn khả năng.
Khi Gurney khởi hành trở lại Walnut Crossing thì bình minh đã gần ló dạng, và trong không khí đã ngập tràn mùi hương tuyết. Anh đã chìm vào trạng thái nhận thức căng thẳng trong đó sự mệt lả tột cùng ganh đua với sự tỉnh táo nhờ kích thích. Bao nhiêu suy nghĩ, hình ảnh lũ lượt kéo đến trí óc anh không theo trình tự hay logic nào.
Một hình ảnh trong số đó là tấm séc của người chết, cái tên R. Kartch. Nó gợi lên thứ gì đó đang ngấp nghé dưới cánh cửa lật chưa khai thông của ký ức, thứ gì đó không đúng lắm. Như một ngôi sao yếu ớt, nó trốn tránh được một cuộc lùng sục trực tiếp nhưng thi thoảng lại xuất hiện trong tầm nhìn ngoại biên của anh một khi anh ngừng kiếm tìm nó.
Anh gắng sức tập trung vào những khía cạnh khác của vụ án, nhưng tâm trí anh không chịu làm việc có trình tự nữa. Trái lại, anh thấy vũng máu đã khô một nửa ấy lan khắp sàn bếp nơi Kartch ở, đầu bên kia xác lan ra dưới bóng chiếc bàn ọp ẹp. Anh đờ đẫn nhìn con đường cao tốc phía trước, cố gắng xua đi hình ảnh đó nhưng chỉ có thể thay thế nó bằng hình ảnh vết máu có kích thước tương tự trên hiên đá nhà Mark Mellery, rồi hình ảnh này lại nhường đường cho hình ảnh Mellery đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài trời, người nghiêng về phía trước, xin được bảo vệ, xin được cứu nguy.
Người nghiêng về phía trước, xin được…
Gurney cảm nhận được áp lực của những giọt nước mắt đang ứa ra.
Anh tấp xe vào một trạm nghỉ. Chỉ có một chiếc xe khác trong bãi xe nhỏ hẹp, và trông nó như đang bị bỏ lăn lóc hơn là đang đậu. Anh thấy mặt nóng ran, hai tay lạnh ngắt. Việc không thể nghĩ thông suốt làm anh sợ hãi, làm anh cảm thấy bất lực.
Kiệt quệ là một lăng kính mà qua đó anh thường thấy cuộc đời mình là một thất bại – một thất bại càng nhức nhối hơn trước vô số những tưởng thưởng trong nghề chồng chất lên anh. Các nhận thức đây là trò chơi khăm mà tâm trí mỏi mệt của anh đang bỡn cợt với bản thân cũng không làm cho nó kém sức thuyết phục một chút nào. Suy cho cùng, anh có vô vàn bằng chứng cơ mà. Là một thanh tra, anh đã phụ lòng Mark Mellery. Là một người chồng, anh đã phụ lòng Karen, và giờ đây lại đang phụ lòng Madeleine. Là một người cha, anh đã phụ lòng Danny, và giờ đây lại đang phụ lòng Kyle.
Trí não của anh có giới hạn, và sau khi chịu đựng thêm mười lăm phút bị cắt rạch như thế, nó tắt ngóm. Anh thiếp vào một giấc ngủ ngắn để lấy lại sức.
Anh không rõ đã thiếp đi bao lâu, gần như chắc chắn là ít hơn một tiếng, nhưng khi anh thức dậy, sự chuyển biến tâm lý lúc nãy đã qua đi và thay vào đó là một sự sáng suốt không chút vướng ngại, cổ anh cứng kinh khủng, nhưng xem ra đây là một cái giá nho nhỏ mà anh phải trả.
Có lẽ giờ đây trong tâm trí đã có chỗ nên một cách nhìn mới mẻ về điều bí ẩn liên quan đến hộp thư ở Wycherly đã bắt đầu hình thành trong tâm trí anh. Hai giả thuyết ban đầu dường như chưa bao giờ làm anh thỏa mãn hoàn toàn. Giả thuyết thứ nhất cho rằng hung thủ đã chỉ thị nạn nhân gửi séc đến nhầm số hộp thư (không khả dĩ, vì hung thủ rất tỉ mỉ). Giả thuyết thứ hai cho rằng hộp thư đó là đúng nhưng đã xảy ra chuyện ngoài dự tính nên Dermott nhận được séc và ngây thơ gửi trả lại trước khi hung thủ lấy thư bằng phương thức nào đó mà hắn đã nghĩ ra.
Nhưng giờ đây Gurney lại thấy được cách lý giải thứ ba. Giả sử hộp thư đó là đúng và không có chuyện xảy ra ngoài dự tính thì sao? Giả sử mục đích đòi séc không phải để đổi ra tiền mặt thì sao? Giả sử tên hung thủ bằng cách nào đó xâm nhập vào được hộp thư, mở phong bì ra, xem séc hoặc sao chép séc, xong bỏ séc vào lại phong bì, niêm kín lại rồi để lại vào trong hộp thư trước khi Dermott đi lấy thư?
Nếu kịch bản mới này gần với sự thật hơn – nếu hung thủ thực tế đang sử dụng hộp thư của Dermott vào mục đích riêng – thì nó mở ra một con đường mới đầy lý thú. Gurney có thể giao tiếp trực tiếp với hung thủ. Bất luận cái ý nghĩ này có một nền móng về mặt giả thuyết lỏng lẻo đến đâu, bất luận anh vừa ngập chìm trong bao nhiêu rối rắm và chán nản đến dường nào, nó vẫn làm anh hứng khởi đến nỗi nhiều phút sau anh mới nhận ra mình đã đưa xe ra khỏi trạm nghỉ, hối hả phóng xe về nhà với vận tốc một trăm ba mươi ki-lô-mét mỗi giờ.
Madeleine đã đi ra ngoài. Anh để ví tiền và chìa khóa lên bàn điểm tâm rồi cầm lên mảnh giấy ghi chú nằm đó. Nét chữ của Madeleine nhanh nhảu, sạch đẹp và, như mọi khi, ngắn gọn đầy thử thách: “Đã đến lớp yoga 9 giờ sáng. Trở về trước bão. 5 tin nhắn. Cá đó có phải cá bơn không?”
Bão nào?
Cá nào?
Anh muốn vào phòng làm việc nghe 5 tin nhắn mà anh cho là cô đã nói đến, nhưng có một thứ khác anh muốn làm trước, một thứ cấp bách hơn. Nghĩ đến chuyện mình có thể viết và gửi cho tên hung thủ một bức thư qua hộp thư của Dermott là anh lại háo hức muốn bắt tay vào làm ngay.
Anh hình dung ra được kịch bản này rất lung lay, giả định chồng chất giả định, nhưng nó có một sức hút rất lớn. Cơ hội làm được chuyện gì đó rất kích thích so với bao chán nản trong quá trình điều tra và cái cảm giác sởn gáy rằng mọi tiến triển của họ có thể đều nằm trong kế hoạch của kẻ thù. Nông nỗi và thiếu lý trí đến đâu thì cái cơ hội được ném lựu đạn qua bờ tường nơi kẻ thù có thể đang ẩn nấp rất khó cưỡng lại. Việc duy nhất cần làm là chế ra trái lựu đạn đó.
Anh thật sự nên nghe tin nhắn. Có thể có chuyện cấp bách, hệ trọng hơn thì sao. Anh toan đi đến phòng làm việc. Nhưng một câu thơ chợt nảy lên trong đầu anh – cái câu anh không muốn quên, một cặp câu thơ vần nhau, khởi đầu hoàn hảo cho một lời tuyên bố đến với tên hung thủ. Thích thú, anh cầm lên tập giấy và bút Madeleine đã để trên bàn rồi bắt đầu viết. Mười lăm phút sau, anh đặt bút xuống rồi đọc tám dòng thơ viết bằng nét chữ cầu kỳ, nắn nót.
Ủng ngược, súng được giảm thanh,
mày làm, tao biết rành rành ra sao.
Trò này sẽ kết thúc mau,
bạn người chết sẽ cứa sâu cổ mày.
Coi chừng nắng dữ tuyết dày,
đêm ngày cũng thế, coi mày chạy đâu.
Mộ phần anh ấy tao trông,
rồi đưa hung thủ xuống tầng ngục sâu.
Ưng ý, anh lau tờ giấy sạch hết dấu vân tay. Có cảm giác thật lạ khi làm như vậy – ám muội, lẩn tránh – nhưng anh xua cái cảm giác đó sang một bên, lấy một phong bì, rồi đề tên người nhận là X. Arybdis và nơi đến là hộp thư của Dermott ở Wycherly, bang Connecticut.