← Quay lại trang sách

Chương 46 Một Kế Hoạch Đơn Giản

Mọi chuyện xem ra gần như quá dễ dàng.

Việc giết 20 tên cảnh sát tinh nhuệ trong 20 giây lẽ ra đòi hỏi một kế hoạch phức tạp hơn. Một hành động có quy mô như thế lẽ ra phải khó khăn hơn. Dù gì đi nữa thì đây cũng sẽ là vụ xóa sổ lớn nhất từng được thực hiện – ít ra là ở Mỹ, ít ra là ở thời hiện đại.

Nghĩ đến chuyện xưa nay chưa ai làm như thế, mặc dù nó rõ đơn giản, là gã lại cảm thấy hứng thú xen lẫn băn khoăn. Cái ý tưởng khiến tâm trí gã rốt cuộc cũng chịu ngơi nghỉ chính là đây: đối với kẻ có trí tuệ kém cỏi hơn hay có khả năng tập trung không đáng gờm là bao, thì dự án này có thể làm họ khiếp sợ, nhưng đối với gã, với bao sáng suốt và sức tập trung của mình, thì lại không như vậy. Mọi thứ đều tương đối. Kẻ thiên tài có thể lướt qua những chướng ngại làm người tầm thường rối ren đến vô vọng.

Mấy thứ hóa chất đó dễ mua đến nực cười, khá tiết kiệm, và 100 phần trăm hợp pháp. Có mua với số lượng lớn chúng cũng không gây nghi ngờ gì, vì người ta vẫn bán chúng mỗi ngày với số lượng lớn để phục vụ cho các ứng dụng công nghiệp mà. Dù vậy, mỗi chất (chỉ có hai chất) gã đều thận trọng mua từ một nhà cung cấp khắc nhau nhằm tránh để lại bất kỳ dấu vết nào về việc sẽ kết hợp chúng với nhau, và gã đã mua hai bình áp suất dung tích gần 190 lít mỗi bình từ một nhà cung cấp thứ ba.

Giờ đây, khi đang dùng mỏ hàn hoàn thiện những điểm cuối cùng trên một hệ thống ống dẫn tạm bợ để kết hợp và chuyển tải hỗn hợp chết người đó tới người nhận, gã chợt nảy ra một ý nghĩ ly kỳ – một kịch bản chứa một cảnh tượng lên đến cao trào – kích thích trí tưởng tượng của gà nhiều đến nỗi một nụ cười rạng rỡ hé nở trên mặt gã. Gã biết những gì mình đang tưởng tượng không có khả năng xảy ra – thứ hóa chất đó rất khó đoán – nhưng nó có thể xảy ra. Ít ra là có khả năng đó.

Trên trang web về Hóa Chất Nguy Hiểm là một lời cảnh báo mà gã đã thuộc lòng. Lời cảnh báo nằm trong một chiếc hộp đỏ xung quanh là nhiều dấu chấm than màu đỏ. “Hỗn hợp clo và amoniac này không chỉ sản sinh ra một loại khí độc chết người mà còn cực kỳ kém bền nếu pha theo tỉ lệ được chỉ dẫn, và có thể phát nổ nếu có tia lửa làm chất xúc tác.” Cái cảnh tượng làm gã khoái chí là toàn bộ Sở Cảnh sát Wycherly bị mắc kẹt trong cái bẫy của gã, buộc phải hít khí độc vào phổi ngay trong khi tia lửa xúc tác ấy được nhen vào, làm nổ tung bọn họ thành từng mảnh từ trong ra ngoài. Hình dung ra cảnh đó, gã làm một chuyện mà bản thân hầu như chẳng bao giờ làm. Gã cười phá lên.

Phải chi mẹ gã có thể thấu hiểu được sự hóm hỉnh của nó, sự đẹp đẽ của nó, sự huy hoàng của nó. Nhưng có lẽ như vậy là đòi hỏi quá nhiều. Và, dĩ nhiên, nếu bọn cảnh sát bị nổ tan thành từng mảnh – từng mảnh vụn li ti – thì chẳng việc gì phải cứa cổ bọn họ nữa. Và hắn thì lại rất muốn cứa cổ bọn họ.

Chẳng có thứ gì trên đời này là hoàn hảo cả. Luôn luôn có mặt lợi và mặt hại. Người ta phải tận dụng hết khả năng với cỗ bài được chia. Coi ly nước như đang đầy một nửa.

Thế mới là hiện thực.