← Quay lại trang sách

Chương 1467 Vây chặt

Hai người đều hừ lạnh một tiếng, không nói gì, chân khí quanh thân chớp mắt bùng nổ. Bước một bước ra đánh tới hướng Tô Tín.

Cần quyết đoán mà không quyết đoán tắc chịu tai họa khôn lường. Dù sao bọn họ cũng đã động thủ, sự trả thù của Đại Chu để sau này hãy nói đi.

Có điều, vào lúc này, một ánh đao lạnh thấu xương từ trên không rơi xuống, giống như trảm thiên phá địa, chặt đứt thế công của Mộ Dung Tông Chính và Chung Ly Vị.

Hai người đối một chiêu với ánh đao kia, thế nhưng, đao ý lạnh lẽo cường đại xuyên thấu qua xương nhất thời khiến cả hai người khó chịu hừ lạnh một tiếng. Trong mắt cả hai lộ ra vẻ kinh hãi.

Thái Hành sơn trại, Thiên Hạ Vô Đầu Kha Yển Nguyệt!

Mộ Dung Tông Chính và Chung Ly Vị hai người từng giao thủ với không ít võ giả Dương Thần cảnh, nhưng bọn họ duy chỉ chưa từng giao thủ với cấp bậc như Kha Yển Nguyệt.

Một đao phá thế công của hai người bọn họ. Chỉ dựa vào một chiêu này, bọn họ cũng có thể cảm giác được Kha Yển Nguyệt không dễ chọc.

Kha Yển Nguyệt tay cầm Hỏa Ky Yển Nguyệt đao đứng trước người Tô Tín, cười lạnh, nói: “Hai đánh một? Bản lĩnh của đám dị tộc Tây Bắc các ngươi hay thật đấy! Các ngươi hứng thú như vậy thì chi bằng ta đến chơi đùa với các ngươi một chút? Hai người các ngươi cùng lên đi, ta tiếp hết lượt!”

Tuy là người của Đại Chu Hoàng thất cung phụng đường, nhưng thật ra, Kha Yển Nguyệt tạm thời vẫn chưa có gán cái danh này vào người mình. Đối với hắn mà nói, hắn vẫn là Trại chủ của Thái Hành sơn trại.

Có điều, Kha Yển Nguyệt biết, Thái Hành sơn trại của mình đầu phục triều đình là do có Tô Tín giật dây bên trong. Hơn nữa, quả thực triều đình cũng không đối xử tệ với họ. Thù lao cần trả cũng trả. Cho nên Tô Tín coi như là có ơn với Thái Hành sơn trại bọn họ. Cái ơn này, Kha Yển Nguyệt nhất định phải trả.

Hơn nữa, lần hành động này là lần đầu tiên Kha Yển Nguyệt đại diện cho Đại Chu ra tay. Nếu như hắn để cho Tô Tín xảy ra chuyện ở đây thì mặt mũi Kha Yển Nguyệt hắn để vào đâu?

Cho nên, về công về tư, hắn không thể để cho Tô Tín xảy ra chuyện ở đây được.

Mộ Dung Tông Chính híp mắt, nói: “Thế nhân đều nói Thái Hành sơn trại các ngươi hào kiệt vô số. Sao bây giờ lại đầu phục triều đình, làm chó săn cho triều đình thế?

Kha Yển Nguyệt ngươi coi như là Thiên Hạ Vô Đầu, trước mặt Nhân hoàng Đại Chu ngươi còn dám cầm đao sao?”

Kha Yển Nguyệt khinh thường cười nói: “Bớt nói mấy lời vô dụng kia với ta đi. Ta có phải hào kiệt hay không, ngươi cũng không có tư cách để mà bình luận đâu.

Đám dị tộc Tây Bắc các ngươi còn xem thường ta. Các ngươi coi lại mình mà xem, toàn bộ Tây Bắc các ngươi cũng không phải xưng là Tây Bắc đạo với người ngoài sao?

Có bản lĩnh thì tạo phản tự lập đi? Nếu các ngươi có gan lập quốc, ta lập tức đến dựa đầu vào các ngươi. Các ngươi có dám hay không?’

Lời này vừa nói ra, không chỉ riêng Mộ Dung Tông Chính và Chung Ly Vị mà ngay cả những cường giả thuộc các bộ tộc khác ở đây sắc mặt ai nấy đều tối sầm, gương mặt bất thiện, nhìn Kha Yển Nguyệt chằm chằm.

Ai cũng nói đám trộm cướp Thái Hành sơn trại này miệng thúi, bây giờ nghe rồi mới biết lời đồn không sai.

Kha Yển Nguyệt này nói chuyện không biết cân nhắc. Mới mở miệng đã giễu cợt toàn bộ các bộ tộc Tây Bắc.

Số ít người trong bọn họ quả thực có tâm tư dựng nước nhưng nào được mấy người dám tự lập dựng nước đâu?

Nếu trước đó Tây Bắc đạo bọn họ tự lập một nước cũng được đi. Đại Chu cũng lười để ý đến. Hệt như ba mươi sáu nước ở Tây Vực vậy. Toàn bộ ba mươi sáu nước ở Tây Vực thật ra thì chẳng mạnh hơn Tây Bắc đạo bọn họ là bao. Thậm chí ba mươi sáu nước kia cũng không phải nước nào cũng có võ giả Dương Thần cảnh.

Cho nên, bàn về thực lực thì Tây Bắc đạo thực ra có thể tự lập một nước. Mặc dù nói thực lự của quốc gia này tương đối yếu, không so được với Kim Trướng Hãn Quốc, chỉ có thể giống như Đông Tấn và ba mươi sáu nước ở Tây Vực, bị Đại Chu treo lên mà đánh thôi.

Nhưng vấn đề là trên danh nghĩa bọn họ đã thần phục Đại Chu. Nếu còn muốn dựng nước ngang xương thì tương đương với phản nghịch. Đại Chu há có thể ngồi yên mà nhìn?

Ngày xưa, vào những năm cuối Đại Tấn, đám người Tây Bắc đạo này ngược lại có nảy sinh tâm tư khác, muốn kiến quốc. Có điều, tiếc thay cuối cùng lỡ làng. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu thật sự kiến quốc thì bộ tộc nào sẽ thành Hoàng tộc?

Hơn nữa, nếu giống như ba mươi sáu nước ở Tây Vực, mỗi một bộ tộc thành một nước nhỏ thì sau đó mọi người tạo thành liên minh cũng được. Có điều, vấn đề lúc này là sức mạnh bị phân tán, cái gọi là sức mạnh quốc gia của bọn họ cũng có phần quá yếu. Chẳng khác gì so với thân phận bộ tộc của bọn họ lúc này.

Đất Tây Bắc đạo mặc dù lớn, nhưng có lớn hơn nữa cũng không quá ba mươi sáu nước ở Tây Vực. Dân số thưa thớt, căn bản cũng không đủ tư cách dựng nước.

Cho nên, do dự cho tới bây giờ cũng chẳng có chút cơ hội nào.