← Quay lại trang sách

Chương 1506 Thuyết phục

Nếu không có hai điểm này thì Tô Tín cũng sẽ không đến, bởi vì như vậy chính là rước họa vào thân.

Đầu tiên, Tô Tín đến Phú Quý sơn trang của Thái Tam Nguyên.

Trong ba người này, Tô Tín chỉ mới quen biết với Thái Tam Nguyên. Mặc dù người này tiếu lý tàng đao, có điều, nói một câu khó nghe, có thể lăn lộn trên giang hồ thì nào có ai không tiếu lý tàng đao, khẩu Phật tâm xà đâu?

Kể cả tiền bối cao nhân danh tiếng tốt đẹp, có ai biết trong lòng họ nghĩ cái gì hay sao? Lòng mang sát cơ, miệng cười đon đả. Có thể gây dựng được danh tiếng trong giang hồ, loại này chẳng qua chỉ là cốt yếu mà thôi. Tuy nhiên, Thái Tam Nguyên hành động quá lộ liễu nên năm xưa mới bị chụp mũ tiếu lý tàng đao.

Thái Tam Nguyên có sở thích rất kỳ quái. Hắn thích vàng bạc châu báu, thích hưởng thụ xa hoa. Phí Quý sơn trang của hắn lại là cảnh sắc khác với Tây Bắc đạo. Toàn bộ sơn trang đều bao phủ bằng ngói lưu ly. Bên trong sơn trang, đồ trang trí đều là vàng bạc ngọc thạch. Mặc dù cảm giác bá hộ đập vào mặt nhưng cũng không thể phủ nhận lối trang hoàng châu quang bảo khí diện rộng này thật khiến người khác có cảm giác bị tấn công thị giác.

Lúc này, trong Phú Quý sơn trang, Thái Tam Nguyên một thân một mình thưởng thức bữa ăn.

Theo lý mà nói, Thái Tam Nguyên có sở thích sa hoa, mỗi bữa cơm của hắn kiểu gì cũng phải có mấy chục món ăn. Vậy mà lúc này hắn chỉ ăn duy nhất một món, có hơi chút giản dị.

Tuy nhiên nếu có ai biết hắn đang ăn món gì thì đoán chắc bọn họ cũng sẽ không cho là giản dị.

Lúc trước, Thái Tam Nguyên liên thủ với Tô Tín đoạt được thi hài rắn Ba Xà từ trong tay Mộ Dung thị. Hai người chia nhau một nửa. Vảy rắn Ba Xà hắn còn đang tính tìm người luyện chế một bảo giáp hộ thân, còn thịt Ba Xà thì bị hắn dùng để chế biến món ăn.

Mặc dù thi hài Ba Xà trải qua thời gian hơn mười ngàn năm rồi, thân xác tuy vẫn còn nhưng sức mạnh đã tiêu tán đến chín phần. Sức mạnh mâm thị này hàm chứa chẳng bằng một viên đan dược trung cấp nhưng Thái Tam Nguyên vẫn ăn rất nhiệt tình. Cái hắn cần không phải hiệu quả mà là cảm giác. Yêu vương thượng cổ, Chân Vũ cảnh. Có thể ăn được thịt nó, đúng là chuyện ngàn năm hiếm gặp.

Có điều lúc này, một giọng nói bỗng nhiên truyền tới: “Thái trang chủ rất có tính cách đấy. Thịt Ba Xà kho, quả nhiên biết hưởng thụ.”

Nghe được giọng nói này, nhất thời Thái Tam Nguyên cả kinh, cương khí quanh thân bùng nổ, lạnh giọng nói: “Ai? Ra đây!”

Tô Tín bước ra từ trong bóng tối. Thái Tam Nguyên thấy thế có hơi sửng sốt.

Có điều, hắn không cảm nhận được sát cơ trên người Tô Tín, thế nên Thái Tam Nguyên liền cười cười, nói: “Tô đại nhân đến Phú Quý sơn trang là cho ta mặt mũi rồi. Cần gì phải lén lén lút lút chứ? Chỉ cần Tô đại nhân nói tên, ta nhất định sẽ tự mình ra nghênh đón.”

Tô Tín lắc lắc đầu, nói: “Bây giờ bên ta là cây to gió lớn. Nếu như bị bộ tộc Tây Bắc phát hiện thì cũng không phải là chuyện tốt.”

Vừa nghe được bốn chữ bộ tộc Tây Bắc, Thái Tam Nguyên cười nói: “Gần đây gió của Tô đại nhân đang thịnh thật đấy. Diệt Thác Bạt thị, lại còn chém chết Chung Ly Viêm ở ngay trước mặt các bộ tộc kia. Thật là hả hê lòng người!”

Oán khí của những võ giả tán tu như Thái Tam Nguyên với các bộ tộc Tây Bắc không phải nhỏ. Ngày thường các bộ tộc Tây Bắc hoành hành bá đạo thành quen. Bây giờ đụng phải người mạnh như Tô Tín, quả là chịu thiệt lớn.

Tô Tín trầm giọng nói: “Thái trang chủ, hả hê lòng người chẳng qua là nhất thời mà thôi. Bây giờ ngươi có muốn được một đời không?”

Sắc mặt Thái Tam Nguyên biến đổi. Người như bọn họ nghe câu vừa rồi không cần quá rõ ràng. Tô Tín chỉ nói một câu như vậy, Thái Tam Nguyên liền biết ý nghĩa trong câu nói đó. Tô Tín đây là đang muốn lôi kéo hắn cùng nhau đối phó với những bộ tộc Tây Bắc kia!

Thái Tam Nguyên thừa nhận, lá gan của Tô Tín đúng là lớn. Võ giả tán tu bọn họ ở Tây Bắc đạo cả đời cũng không dám động thủ với những bộ tộc Tây Bắc kia. Cùng lắm hai bên chĩ là vì lợi ích mà có va chạm một chút mà thôi. Nhưng mà Tô Tín lại dám, hết lần này đến lần khác còn thật sự làm như vậy. Thế mà bản thân hắn không bị chuyện gì, đây cũng được coi là một loại bản lĩnh.

Có điều, trước mắt các bộ tộc Tây Bắc là bởi vì có vấn đề là Mộ Dung thị nên mới không động thủ với Tô Tín. Đến khi chuyện của Mộ Dung thị được giải quyết thì Tô Tín còn có thể nở mày nở mặt như bây giờ hay không thì còn chưa chắc.

Thế nên, Thái Tam Nguyên cũng không lòng vòng với Tô Tín, hắn nói thẳng: “Tô đại nhân, thứ cho ta nói thẳng. Tây Bắc đạo này bây giờ là thiên hạ của các bộ tộc Tây Bắc. Ngươi có thực lực, có năng lực, hơn nữa còn dựa lưng vào triều đình. Hai chuyện này có thể cho ngươi đứng vững gót chân ở Tây Bắc đạo.

Tuy nhiên, nếu ngươi chỉ muốn dựa vào hai điểm này mà muốn ngang tài ngang sức với các bộ tộc Tây Bắc kia thì ta vẫn thấy hơi thiếu trình độ.

Thái Tam Nguyên ta ở Tây Bắc đạo này cũng lâu như vậy rồi. Thực lực của các bộ tộc Tây Bắc ta rất hiểu. Thế nên ta không muốn mạo hiểm. Tô đại nhân, hay là mời ngươi về cho.”