← Quay lại trang sách

Chương 1514 Người Địa Phủ tới (2)

Thế nên, Hậu Thổ rất vui mừng nói: “Được chứ. Đất bế quan này của ngươi ta mượn dùng một chút. Ước chừng mấy ngày mới được.”

Tô Tín gật đầu một cái, lại đưa xác Ba Xà cho Thôi Phán quan, để hắn giúp mang về Địa Phủ mà đổi chác. Có thể đổi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chỉ cần là tài nguyên tu luyện thì cái gì cũng được, Tô Tín không kén chọn.

Bây giờ Tô Tín gia đại nghiệp đại, dĩ nhiên không thể trông chờ hết vào tài nguyên tu luyện từ triều đình đưa tới. Bản thân hắn cũng phải tích lũy một chút.

Hậu Thổ ở đây luyện khí cho Tô Tín. Trong túi không gian của Hậu Thổ đều là mấy loại khí cụ đặc biệt dùng để chế tạo binh khí, bày đầy khắp đất bế quan. Thế nên Tô Tín và Thôi Phán quan không ở lại đây mà đi thẳng ra ngoài. Dĩ nhiên, Thôi Phán quan đã dùng mặt nạ da người mà hóa trang thành tướng mạo khác.

Thân phận Thôi Đạo Hằng của hắn đã bị mọi người trên giang hồ biết nên việc hắn đeo mặt nạ hay là không đã không còn ý nghĩa gì. Trước mắt, đi ra ngoài với Tô Tín, hắn vẫn muốn thay tướng mạo khác.

Dặn dò Hoàng Bỉnh Thành không cho người đến gần đất bế quan xong, Tô Tín liền dẫn theo Thôi Phán quan đi lang thang trong Phi Long thành. Tất nhiên, Hoàng Bỉnh Thành cũng không nhiều chuyện hỏi người bỗng dưng xuất hiện kia là ai.

Sau khi Tô Tín chấp chưởng Phi Lòng Thành và mấy thành trỉ Đại Chu, những chỗ này tất cả đều đổi mới hoàn toàn, lại một lần nữa trở nên phồn hoa rực rỡ.

Trước kia bởi vì uy danh của triều đình ở Tây Bắc đạo thấp kém. Thậm chí ngay cả trong Phi Long Thành, những võ giả xuất thân từ các bộ tộc Tây Bắc cũng dám hoành hà bá đạo. Thế nên, địa vị của Phi Long Thành ở Tây Bắc đạo cũng chẳng khác gì thành trì thông thường, trên căn bản không có đặc trưng riêng.

Mà bây giờ, theo uy danh càng lúc càng hiện rõ của Tô Tín ở Tây Bắc đạo. Thêm vào đó, trong Phi Long Thành và những thành khác cũng có nhiều võ giả Tây Bắc quân trú đóng bên trong. Đặc biệt, Phi Long Thành còn là chỗ đặt trụ sở chính của Ám Vệ. Như vậy, đám võ giả xuất thân từ các bộ tộc Tây Bắc cũng không dám làm càn ở đây, những võ giả tán tu cũng vui vẻ tập trung lại.

Dẫu sao, ở đây bọn họ không cần lo lắng bị những bộ tộc lớn Tây Bắc chèn ép. Hơn nữa, còn có thể tự do đổi chác ít tài nguyên tu luyện. Chỉ cần không làm lớn chuyện thì triều đình chắc chắn không quản.

Nhìn cảnh tượng ở Phi Long Thành, Thôi Phán quan chậc chậc thở dài, nói: “Nếu như nói năng lực, trong toàn bộ Địa Phủ quả thực không có mấy người sánh vai được với ngươi.

Bây giờ ngươi cũng đã tổ chức cho địa bàn của ngươi đến được trình độ nhất định. Đợi khi mưu tính lần này của ngươi thành công, tương lai tại Tây Bắc đạo nhất định có chỗ ngồi cho ngươi. Thậm chí, địa vị của ngươi ở Tây Bắc đạo có khi chỉ đứng sau Đại Tuyết Sơn.”

Tô Tín gật gật đầu, nói: “Các bộ tộc Tây Bắc này an dật quá lâu rồi. Dưới tình huống bị áp chế trật tự, bọn họ sẽ băn khoăn rất nhiều. Có điều, một khi có người phá vỡ trật tự này, bọn họ ắt sẽ rơi vào trong hỗn loạn.”

Hai người tùy ý tán gẫu. Lúc này, sau lưng Tô Tín bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ thanh thúy dễ nghe: “Tô Tín, không phải ngươi bế quan à? Sao lại có lòng dạ đi lang thang ở đây? Mộ Dung thị và các bộ tộc Tây Bắc cũng gần đánh nhau đến nơi. Ngươi không đi xem một chút à?”

Tô Tín vừa quay đầu lại. Đứng ở sau lưng hắn chính là Thanh Ly. Thôi Phán quan dĩ nhiên cũng thấy nàng.

Bởi vì trong Phi Long Thành bình thường cũng không xuất hiện võ giả nào mạnh hơn Tô Tín, thế nên Thanh Ly cũng chẳng buồn che giấu khí tức trên người nàng. Vì vậy, nhất thời, Thôi Phán quan cảm giác được khí tức kinh khủng trên người Thanh Ly.

Huyết mạch của Thôi gia khiến cho chiều rộng kinh mạch của hắn khác với người thường. Lúc đang vận chuyển chân khí cũng có thể đồng thời bồi bổ Nguyên Thần. Điều này làm cho tu vi Nguyên Thần của hắn mặc dù không mạnh bằng Tô Tín nhưng cũng không phải là yếu. Chỉ có điều, hắn không sử dụng đến mà thôi.

Chớp mắt trông thấy Thanh Ly, hắn liền phát giác ngay khí tức kì dị vừa lạ vừa quen trên người Thanh Ly.

Mà Thanh Ly cũng cùng lúc cảm nhận được thực lực của Thôi Phán quan.

Giác quan của nàng nhạy bén hơn Thôi Phán quan. Gần như là trong nháy mắt nàng liền có thể phán định người trước mắt nhất định là không thua kém gì Tô Tín. Chuyện này khiến Thanh Ly không kiềm được mà cảnh giác.

Thân phận Yêu tộc của nàng vẫn là một cái tai họa ngầm. Từ sau khi đi ra khỏi đất phong ấn Yêu tộc, Thanh Ly vẫn luôn làm quen với thế giới bây giờ. Tương tự, nàng cũng biết, thế gian này chẳng được mấy người không có chút thành kiến nào với Yêu tộc như Tô Tín. Thế nên, trước mắt bị người xa lạ khám phá thân phận, nàng dĩ nhiên sẽ cảnh giác không thôi. Rất sợ lại bị người ta trấn áp mấy ngàn năm nữa.

Nhìn hai người có chút căng thẳng, Tô Tín ho khan một tiếng, nói: “Vị này là Thanh Ly cô nương, bằng hữu của ta.”

Nghe Tô Tín nói thế, Thôi Phán quan ngay lập tức tản khí thế tự thân đi, nhún vai một cái, bày ra điệu bộ sao cũng được.

Thấy Thôi Phán quan phản ưng như vậy, Thanh Ly cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi ngay.