Chương 1516 Mạng giao thiệp của Hậu Thổ (2)
Phi Huyết Kiếm mới luyện chế xong có vẻ ngoài cũng không khác gì trước kia, nhưng trên thực tế lại sắc bén, nội liễm, phía trên còn mang một tia sát cơ kinh người.
Tô Tín chắp tay một cái, nói: “Đa tạ Hậu Thổ đại nhân.”
Hậu Thổ gật đầu một cái, hỏi: “Bây giờ ngươi liền chuẩn bị xuất thủ với Mộ Dung thị à?”
Tô Tín lắc lắc đầu, nói: “Còn phải chờ một chút. Bây giờ hãy còn chưa đỏ mắt chém giết. Ta xuất thủ không có ý nghĩ gì lớn. Ta muốn làm suy nhược sức mạnh của toàn bộ các bộ tộc Tây Bắc chứ không phải chỉ riêng một nhà Mộ Dung thị.
Mấy nay ta tính đi một chuyến đến Bách Hoa Cốc của Tây Bắc, mời Cốc chủ Kế Vô Nguyệt về phe. Như vậy, tam đại tán tu ở Tây Bắc đạo tập trung lại, có thể hấp dẫn được rất đông tán tu Tây Bắc đạo, biến thành lực lượng của ta.”
Chiêu này của Tô Tín thực ra đã từng có người trên giang hồ dùng qua. Người đó chính là một trong Thiên Hạ Thất Bang, Minh chủ “Bích Nhãn Phi Long” Địch Kinh Phi của Tranh Kiếm Minh.
Ngày xưa, lúc Địch Kinh Phi quật khởi cũng chỉ có một mình, tâm phúc tự thân rất ít. Hơn nữa, hắn còn không bằng Tô Tín. Ít nhất Tô Tín còn có thể dựa lưng vào triều đình nhưng Địch Kinh Phi là tay trắng dựng nghiệp thứ thiệt. Không mượn nhờ bất kỳ thế lực nào mà thành lập Tranh Kiếm Minh.
Bây giờ lựa chọn của Tô Tín tương đối mạnh. Hắn có thể cho đám người Nhạc Đông Lưu được đãi ngộ và sự thuận lợi tối đa. Nhưng trên danh nghĩa, bọn họ phải thuần phục với hắn.
Còn Địch Kinh Phi tuy thành lập Tranh Kiếm Minh nhưng đó là chế độ trưởng lão nghị sự, tập hợp vô số võ giả tán tu Nam đạo cùng các thế lực lớn nhỏ để kết thành liên minh. Muốn trở thành một trong số đó thì rất đơn giản, chỉ cần có thực lực và đủ ảnh hưởng là được.
Dĩ nhiên, cách thức này của Địch Kinh Phi dù tập trung thế lực rất nhanh nhưng cũng không phải là không có chút khuyết điểm nào. Hội trưởng lão trong liên minh phân mỏng quyền lực của Địch Kinh Phi trong Tranh Kiếm Minh. Bây giờ Địch Kinh Phi còn đang lúc tráng niên, chiến lực kinh thiên thế nên có thể áp đảo được mấy trưởng lão nghị sự kia.
Tuy nhiên, hắn muốn nâng đỡ em trai Địch Vân Phi của mình ngồi lên vị trí minh chủ này thì có chút khó khăn. Người phản đối cũng không phải chỉ có một, hai người.
Đổi lại là Tô Tín, thủ hạ dưới tay Tô Tín có được mấy người dám làm trái ý hắn?
Thế nên, Tô Tín thà chịu lựa chọn mấy phương thức tốn công sức chứ không lưu lại mầm họa ngầm giống như Địch Kinh Phi.
Song, lúc này, Hậu Thổ nghe được ba chữ Kế Vô Nguyệt, hai mắt sáng ngời, thấp giọng nói: “Nếu ngươi muốn mời gọi Kế Vô Nguyệt, ta có thể giúp ngươi chuyện này. Ngươi mang thư này cho hắn, hắn sẽ đồng ý với ngươi.”
Vừa nói, Hậu Thổ vừa lấy giấy bút viết xuống mấy dòng chữ, rồi gấp lại giao cho Tô Tín. Cái này khiến Tô Tín nghi ngờ không thôi.
Dường như vị Hậu Thổ đại nhân này giao du rất rộng rãi. Cũng quen biết không ít người.
Trước kia, Phi Huyết Kiếm của Tô Tín là do Hậu Thổ tìm luyện khí đại sư Công Thâu Ngu của Ba Thục Kiếm Các chế tạo cho. Bây giờ, đến cả Kế Vô Nguyệt mà Hậu Thổ cũng biết. Chuyện này có chút vượt quá dự liệu của Tô Tín.
“Vậy thì cảm ơn Hậu Thổ đại nhân.”
Hậu Thổ khoát tay một cái, nói: “Cảm ơn thì thôi. Thù lao ngươi đã đưa đủ rồi. Nanh Ba Xà kia đừng nói muốn ta xuất thủ, dù ngươi có muốn chưởng môn Ba Thục Kiếm Các xuất thủ luyện kiếm cho ngươi cũng được nữa.”
Sau khi nói xong, Hậu Thổ cùng Thôi Phán quan liền rời đi ngay. Tô Tín gọi Thái Tam Nguyên và cả Nhạc Đông Lưu cùng đi đến Bách Hoa Cốc.
Hai người Thái Tam Nguyên và Nhạc Đông Lưu dẫu sao cũng có chút giao tình với Kế Vô Nguyệt, dẫn họ theo có thể tiết kiệm được chút khí lực.
Khu vực Tây Bắc đạo phần lớn là nơi rừng thiêng nước độc. Mấy khu đất linh tú đều bị những bộ tộc lớn kia chiếm cứ. Có điều, không biết vận may của Kế Vô Nguyệt là thế nào, Bách Hoa Cốc của hắn chính là nơi non xanh nước biếc, là đất tốt.
Bách Hoa Cốc gần Đại Tuyết Sơn, ở bên ngoài tuyết phủ trắng ngần, bên trong lại có một sơn cốc có suối nước nóng tự nhiên. Trong sơn cốc này chỗ nào cũng trồng đủ loại hoa cỏ, mùi hoa thư thái, hết sức đẹp mắt.
Đám ba người Tô Tín đến trước cốc thì có một thị nữ mặc cung trang, dung mạo xinh đẹp đi tới, nói: “Ba vị tiền đối mời đến phòng tiếp khách chờ trước. Ta đi mời Cốc chủ đến.”
Mặc dù nàng không biết Tô Tín nhưng nàng biết hai người Thái Tam Nguyên và Nhạc Đông Lưu.
Thái Tam Nguyên, Nhạc Đông Lưu và Kế Vô Nguyệt đều là những người xuất sắc trong số các tán tu ở Tây Bắc đạo. Ngày thường mặc dù không thường lui tới nhưng quan hệ cũng được coi là tốt. Thế nên, thị nữ kia cũng đã rất quen mặt, liền mời bọn họ đến phòng tiếp khách chờ.
Chỉ chốc lát, Kế Vô Nguyệt đi tới, nói: “Hai người rảnh rỗi đến Bách Hoa Cốc của ta làm gì?”
Hắn vừa dứt lời liền thấy Tô Tín ngồi ngay ngắn ở chủ vị, thần sắc của hắn nhất thời lạnh đi.
Kế Vô Nguyệt vẫn rất cẩn thận với Tô Tín. Dù sao thì thực lực của Tô Tín chắc chắn còn mạnh hơn hắn nhiều.
Chưa nói đến hai cuộc chiến trước đó của Tô Tín cùng Thác Bạt Dư và Chung Ly Viêm, khi nãy Kế Vô Nguyệt đến ngoài phòng tiếp khách cũng không cảm nhận được khí tức của Tô Tín bên trong. Trong cảm giác của hắn, trong nhà này chỉ có hai người là Thái Tam Nguyên và Nhạc Đông Lưu.