← Quay lại trang sách

Chương 1517 Đại chiến bắt đầu

Có thể làm được chuyện này, hoàn toàn lừa gạt được cảm giác của hắn, thực lực rõ ràng hơn hắn một đoạn dài.

“Hóa ra là Tô đại nhân, không biết sao đại nhân lại đến Bách Hoa cốc của ta thế?” Kế Vô Nguyệt nhàn nhạt hỏi.

Tô Tín khẽ cười nói: “Ta tới là muốn mời Kế huynh trở thành trưởng lão cho Tây Bắc quân cung phụng, cùng nhau tìm một đường ra giữa áp bức từ các bộ tộc Tây Bắc. Trước mắt, Nhạc huynh và Thái huynh cũng đã đồng ý rồi…”

“Tô đại nhân ngươi không cần nói nữa. Dù có thế nào ta cũng sẽ không đồng ý.”

Kế Vô Nguyệt còn chưa cho Tô Tín nói được hết câu đã mở miệng cắt ngang.

“Ta không có dã tâm lớn như người khác. Tây Bắc đạo mặc dù không dung người khác, nhưng dung được Bách Hoa Cốc này của ta. Những thứ khác, ta không tranh.

Phân tranh bất hòa giữa triều đình và Tây Bắc đạo ta không muốn quản cũng không có tâm tình đi quản. Dù sao thì ta cũng chỉ muốn an ổn cai quản Bách Hoa Cốc của ta. Những chuyện khác ta không bàn nữa!”

Kế Vô Nguyệt quả quyết cự tuyệt. Căn bản không cho Tô Tín chút cơ hội nào. Giống như trước đó Thái Tam Nguyên có nói, Kế Vô Nguyệt mới là người khó dây dưa nhất.

Tô Tín lấy thư mà Hậu Thổ viết đưa cho Kế Vô Nguyệt. Kế Vô Nguyệt nghi ngờ mở ra xem, trong nháy mắt sắc mặt âm chuyển tình, cười lớn nói: “Hóa ra ngươi cũng biết nàng. Nếu như vậy thì không thành vấn đề. Ta nguyện ý gia nhập dưới quyền ngươi. Đãi ngộ gì cũng không sao. Chỉ cần có thể cho ta có thời gian quay lại trông nom Bách Hoa Cốc là được. Địa vị cũng như đám Thái Tam Nguyên là được, đừng khiến ta quá mất thể diện thì thành!”

Phản ứng của Kế Vô Nguyệt khiến Thái Tam Nguyên hơi ngẩn ra.

Theo hắn nghĩ, Kế Vô Nguyệt phải cự tuyệt dứt khoát như trước mới đúng. Bây giờ đọc thư xong đã thoắt cái thay đổi, mặt mày hớn hở đồng ý với Tô Tín luôn. Tình huống này là sao đây?

Chỉ có điều, Kế Vô Nguyệt chỉ xem lá thư đó một cái rồi trân trọng cất đi. Thái Tam Nguyên cũng không thấy rõ được rốt cuộc là ai gửi thư cho hắn. Dĩ nhiên, Thái Tam Nguyên cũng không thể đi hỏi Tô Tín, như vậy quá thất lễ.

Lúc Tô Tín dẫn đám người Thái Tam Nguyên về lại Phi Long thành, đám người bộ tộc Tây Bắc thấy Mộ Dung thị căn bản không có ý định bỏ cuộc. Bọn họ rốt cuộc không nhịn được mà muốn ra tay.

Mộ Dung thị và những bộ tộc lựa chọn đi theo họ đều cố thủ xung quanh Mộ Dung thị. Đám Bách Lý Trường Không tuy được gọi là liên minh nhưng lại không có một người nào có thể tính toán toàn cục ở đó. Chỉ có điều, nhân số của bọn họ chiếm ưu thế. Thực lực gom lại cũng gần như gấp ba lần Mộ Dung thị.

Cho nên bọn họ quả quyết cũng không cần ai đến trù tính toàn cục nữa, cứ thế mà chen nhau lên. Chủ ý định dùng chiến thuật biển người, hoàn toàn tiêu diệt Mộ Dung thị.

Trên mặt Mộ Dung Tông Chính lộ vẻ nghiêm trọng. Chân Long nội đan cũng không biết có phải đã xảy ra vấn đề gì hay không. Gần đây lão tổ đã bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất để luyện hóa nó, nhưng sức mạnh lấy được lại không nhiều như tưởng tượng. Thật chẳng lẽ phải hoàn toàn luyện hóa được nó mới có thể có được sức mạnh thực sự trong nội đan này?

Nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng phải kiên trì cho đến khi Mộ Dung Long Thư hoàn toàn luyện hóa được nội đan, tấn thăng Chân Vũ mới ngưng. Bởi Mộ Dung thị bọn họ đã không còn đường lui nữa!

Nhìn mấy võ giả thuộc các bộ tộc Tây Bắc kia hung hăng kéo đến, Mộ Dung Tông Chính hừ lạnh một tiếng, vung tay lên. Những đệ tử hàng đầu Mộ Dung thị móc ra từng cái nỏ lớn, có cái lớn chừng nửa người. Theo hiệu lệnh tay của Mộ Dung Tông Chính, nhất thời, vạn mũi tên cùng bắn. Những võ giả Hậu Thiên của các bộ tộc Tây Bắc nhất thời ngã như ngả rạ.

“Phá thành nỗ!”

Đám người Bách Lý Trường Không ánh mắt nhất thời đỏ lên. Bọn họ sao cũng không ngờ Mộ Dung Tông Chính thế mà lại dùng Phá thành nỗ mà quân đội dùng để công thành.

Phá thành nỗ này uy lực không bằng Đồ long nỗ trong tay Tô Tín. Đồ long nỗ là đặc biệt chuẩn bị đối phó với võ giả, có thể phá vỡ chân khí hộ thể của võ giả, bên trên còn tẩm cả kịch độc.

Mà Phá thành nỗ này được chế tạo chính vì để phá thành. Thế đại lực trầm, ưu điểm duy nhất chính là năng lực mạnh mẽ.

Võ giả Tiên Thiên dựa vào cương khí phóng ra ngoài thì có thể phá nát Phá thành nỗ này. Nhưng võ giả Hậu Thiên thì xui xẻo hơn, dường như ai đụng trúng đều sẽ chết.

Ở những nơi khác, võ giả Hậu Thiên mặc dù không đáng giá, nhưng đối với những bộ tộc Tây Bắc này mà nói thì dù chỉ là một tộc nhân cảnh giới Hậu Thiên cũng đều vô cùng quý báu.

Lúc này, nhận được tin tức hai bên động thủ, Tô Tín cũng đưa theo tất cả lực lượng của mình đến đây. Có điều, Tô Tín không có đưa đầu ra. Trước mắt hai bên chỉ mới bắt đầu giao thủ, vẫn chưa tới thời cơ cho Tô Tín xuất thủ.

Chỉ có điều, thấy Mộ Dung Tông Chính lấy ra một đống Phá thành nỗ, có vẻ đến mấy ngàn cái, khóe miệng Tô Tín không khỏi lộ ra một nụ cười nhạt.

Ai cũng cho là nguyên Đại tổng quản Tây Bắc đạo Chương Trung Nghiệp nhát gan hèn yếu, chỉ biết tham tài luyến sắc. Thực chất, lá gan của hắn cũng không phải thường.