Chương 1518 Đại chiến bắt đầu (2)
Loại như Phá thành nỗ mặc dù không mạnh như Đồ long nỗ nhưng cũng là hàng cấm của triều đình, là đồ tuyệt đối cấm bán.
Trước mắt, Phá thành nỗ trong tay Mộ Dung thị từ đâu mà có, cái này cũng không cần hoài nghi nữa, hiển nhiên là Chương Trung Nghiệp trao đổi với Mộ Dung thị mà có rồi.
Mà lúc này, đám người Bách Lý Trường Không bị ăn một đòn đau, trực tiếp kéo võ giả Tiên Thiên cảnh giới và Hóa Thần cảnh đến chống trước mặt. Nhưng không ngờ, Mộ Dung thị lại lấy ra ám khí của Đường môn, mấy loại cơ quan máy móc của Mặc môn. Những thứ này đều được dùng để đặc biệt nhắm vào võ giả. Mặc dù phần lớn đều không phải là hàng cao cấp gì nhưng cũng khiến đám người Bách Lý Trường Không tổn thất nghiêm trọng.
Thấy cảnh này, đám người Bách Lý Trường Không ai nấy nghiến răng nghiến lợi. Trước đó bọn họ còn muốn uy hiếp Mộ Dung thị nhượng bộ. Bây giờ nhìn lại, Mộ Dung thị này quyết tâm muốn biến tộc mình trở thành một trong những Chúa tể ở Tây Bắc đạo này.
Phải biết, bất kể là Phá thành nỗ, ám khí của Đường môn hay cơ quan của Mặc môn, những thứ này trên căn bản chẳng có ích gì với các bộ tộc Tây Bắc bọn họ.
Bởi vì cho tới bây giờ, bọn họ vẫn chưa từng có mâu thuẫn nào nghiêm trọng. Trong tình huống một chọi một hoặc là va chạm nhỏ, những thứ này vốn không khác gì phế vật.
Hơn nữa, những thứ này cũng không phải là do Mộ Dung thị chuẩn bị gần đây. Bởi vì khoảng thời gian này bọn họ đều theo dỏi Mộ Dung thị gắt gao.
Hiển nhiên, những thứ này đều có được từ nhiều năm trước, Mộ Dung thị lén lút đổi chác với ngoại giới cóp nhặt mà có được. Lòng muông dạ thú đã có thể thấy.
Chuỗi công kích này thiếu chút nữa đánh cho đám người Bách Lý Trường Không tỉnh mộng. Gần như trong nháy mắt bọn họ đã tổn thất hết một phần chiến lực.
Có mấy bộ tộc nhỏ, thực lực vốn không mạnh, giữa làn sóng thế công này cũng chịu tổn thất lớn nhất. Người chấp chưởng những bộ tộc nhỏ đó thậm chí đã nảy sinh ý thoái lui.
Trong làn sóng tấn công đó, khí thế của đám người thuộc liên minh các bộ tộc của Bách Lý Trường Không nhất thời giảm nhiều. Điều này khiến Mộ Dung Tông Chính không ngừng cười nhạt.
Những bộ tộc Tây Bắc này có thực lực nhưng tản mạn đã quen. Không khác gì một đám người ô hợp.
Nếu để cho Mộ Dung thị của hắn nắm giữ tất cả lực lượng Tây Bắc, thế thì hắn tất nhiên sẽ chỉnh đốn lực lượng ở Tây Bắc đạo, biến thành thế lực khiến võ lâm Trung Nguyên cũng phải hoảng sợ!
Giờ khắc này, thậm chí Mộ Dung Tông Chính còn cho rằng hắn làm như vậy không phải vì dã tâm, không phải vì Mộ Dung thị bọn họ, mà là vì tương lai của toàn bộ Tây Bắc đạo!
Không nói đến chuyện Mộ Dung Tông Chính ở đây lừa mình gạt người, liên minh các bộ tộc Tây Bắc còn có cường giả. Mấy tên cường giả Dương Thần cảnh đồng loạt xuất thủ, trực tiếp xông phá trở ngại từ những cơ quan ám khí bắn tới hướng bọn họ!
Đến lúc này, âm mưu quỷ kế cũng đã mất tác dụng, tất cả chỉ còn là dùng thực lực liều chết mà thôi.
Mà thực lực của Mộ Dung Tông Chính là mạnh nhất trong số những võ giả ở bộ tộc Tây Bắc. Lần chiến luân phiên trước đó Mộ Dung Tông Chính cũng đã lực áp quần hùng. Chỉ có điều, bây giờ là mấy tên Dương Thần cảnh vây công một mình hắn. Điều này khiến Mộ Dung Tông Chính có chút không chịu nổi.
Hắn cũng không có thể lực cùng lúc địch mấy tên võ giả cùng cấp như Kha Yển Tháng của Thái Hành sơn trại, hay là Thường Nhất Phàm của Long Hổ Đạo môn. Thế nên, đánh như vậy, thương vong của Mộ Dung thị cũng vô cùng nghiêm trọng.
Đám người Tô Tín đứng ở xa quan sát. Thái Tam Nguyên nhìn cảnh tượng đó, không kiềm được, lắc đầu, nói: “Những dị tộc Tây Bắc này ngày thường thì tỏ ra rất đoàn kết. Kết quả bây giờ lục đục thì lại ác độc thế! Không chút lưu tình nào!”
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Dù bọn họ có muốn nương tay thì với thực lực của bọn họ bây giờ cũng không dám nương tay. Một khi để cho Mộ Dung Long Thư tấn thăng Chân Vũ thì toàn bộ Tây Bắc sẽ chẳng ai cản được Mộ Dung thị nữa.
Trước mắt, hai bên đã chém giết mù quáng rồi. Trừ khi Mộ Dung Long Thư tấn thăng Chân Vũ, hoặc những người ở đây có thể chém chết hắn trước khi hắn tấn thăng Chân Vũ. Nếu không thì bọn họ sẽ không dừng tay đâu.”
Thái Tam Nguyên nghi ngờ nói: “Đại nhân, bây giờ chúng ta có xuất thủ hay không? Chẳng may giữa chừng Mộ Dung Long Thư tấn thăng Chân Vũ thật, há chẳng phải chúng ta sẽ lãng phí thời gian vô ích rồi sao?”
Khóe miệng Tô Tín kéo thành một nụ cười châm biếm: “Yên tâm, Mộ Dung Long Thư chắc chắn không tấn thăng được Chân Vũ đâu.”
Thái Tam Nguyên có chút nghi ngờ. Tô Tín cũng hơi tự tin rồi đấy.
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều. Thân phận của bọn hắn bây giờ đều là cung phụng. Đơn giản mà nói thì là loại nhận tiền làm việc. Với một vài chuyện, bọn hắn không có tư cách nhúng tay quyết định. Bọn họ chỉ phụ trách động thủ mà thôi.
Mà lúc này, hai bên giao chiến đã được nửa giờ. Dưới sự nghiền ép về lực lượng tuyệt đối, người của Mộ Dung thị tháo chạy. Thậm chí, một trong ba tên võ giả Dương Thần cảnh của Mộ Dung thị là Mộ Dung Đình cũng bị người khác chém chết, chỉ còn lại Mộ Dung Tông Chính và ba tên võ giả Dương Thần cảnh nương nhờ vào hắn đang khổ cực ngăn cản.