Chương 1550 Xông xáo giang hồ
Hinh nhi dẫn theo mười hai đệ tử Dịch Kiếm Môn đi một đường đến Đông Bình đạo cũng coi như yên bình. Dù sao thì thân phận và thực lực của bọn họ cũng bày ra đó rồi.
Ở trong mắt vài tông môn lớn, võ giả Tiên Thiên chẳng là gì, chỉ có thể coi như là lực lượng cơ sở của một tông môn mà thôi.
Tuy nhiên, bước chân vào giang hồ đều là cao thủ thứ thiệt. Thậm chí, ở vài địa phương nhỏ, một tên võ giả Tiên Thiên cũng đủ để hùng bá một phương.
Hơn nữa, quan trọng nhất vẫn là thân phận của đám Hinh nhi.
Hơn mười võ giả Tiên Thiên chưa đầy hai mươi tuổi nhìn một cái là thấy lai lịch bất phàm. Kết hợp với cách nói năng và võ công của bọn họ, rất dễ dàng có thể phân biệt được bọn họ là đệ tử của Dịch Kiếm Môn.
Trên giang hồ, đến cả mấy tông môn đứng đầu cũng không ai dám xúc phạm đến Dịch Kiếm Môn trong Ngũ Phái Trì Kiếm chứ đừng nói là thế lực nhỏ.
Vị “Huyền Tâm Kiếm Chủ” Mạnh Kinh Tiên kia không hiền, người bình thường không chọc vào được.
Chỉ có điều, chuyến đi ra giang hồ lần này cũng để cho đám Hinh nhi bọn họ có được ấn tượng sâu sắc. Bọn họ cũng coi như là biết thế nào là giang hồ hiểm ác.
Trên đường đi bọn họ hành hiệp trượng nghĩa mấy phen. Hơn nữa cũng có mấy lần thành công. Tuy nhiên, mấy lần thành công đó không phải vì chính bản thân bọn họ mà là đối phương nhìn ra được bọn họ là đệ tử Dịch Kiếm Môn. Bởi vậy nên mới nể mặt bọn họ. Bằng không đám người đó cũng chẳng thèm nói lý với đám tay mơ mới ra đời như bọn Hinh nhi.
Thiếu nữ có gương mặt tròn, lẩm bẩm bên cạnh Hinh nhi: “Đám người giang hồ kia hình như không xem chúng ta ra gì. Lần nào cũng bày ra vẻ “thấy các ngươi là đệ tử Dịch Kiếm Môn cho nên mới nể mặt”, biểu cảm khinh thường như thế.”
Hinh nhi gõ đầu nàng một cái: “Đừng có nghĩ vớ vẩn. Măt mũi là do mình mà có chứ không phải là người ta nể nang. Bây giờ chúng ta không có thực lực thế nên họ mới không nói là nể mặt chúng ta mà chỉ là vì tông môn. Đợi đến khi chúng ta có thực lực thì lúc đó mới có thể chân chính đi tung hoành giang hồ được.”
Từ nhỏ, Hinh nhi đã thường đi theo Tô Tín chém giết trong Thường Ninh phủ. Mặc dù nói trước đây Tô Tín vẫn luôn tránh cho Hinh nhi khỏi phải thấy những thứ này nhưng so với mấy đệ tử Dịch Kiếm Môn lần đầu xa nhà kia, Hinh nhi vẫn biết được nhiều thứ hơn. Ít nhất, cách nàng suy nghĩ vấn đề thực tế hơn nhiều.
Bên cạnh thiếu nữ có khuôn mặt tròn, một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi nhấc trường kiếm trong tay lên, vỗ ngực nói: “Đường Đường sư tỷ ngươi yên tâm. Sau này chờ cho kiếm đạo của ta đại thành, ta nhất định sẽ giúp ngươi dạy dỗ hết những kẻ xem thường ngươi!”
Thiếu nữ mặt tròn tên Đường Đường bĩu môi, khinh thường nói: “Thôi đi, ngươi cứ tự chăm sóc kĩ cho trước đã. Không biết là người nào lúc đầu đối mặt với trộm cướp, hung thần ác bá, tay run đến nỗi cầm kiếm cũng không vững nữa nhỉ?”
Lời vừa nói ra, thiếu niên kia nhất thời xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng. Mấy đệ tử Dịch Kiếm Môn khác trông thấy đều phá ra cười.
Hinh nhi lắc đầu một cái, hệt như bà cụ non. Mấy đệ tử Dịch Kiếm Môn này đại đa số đều tu luyện trong Dịch Kiếm Môn từ nhỏ đến lớn. Đừng nói giết người, thậm chí đến ngay cả người chết cũng chưa từng nhìn thấy.
Mặc dù Hinh nhi cũng chưa từng giết người nhưng từ nhỏ đến lớn những người xung quanh nàng là nhân vật nào chứ?
Lúc ở Thường Ninh phủ, mặc dù Tô Tín không giết nhiều người như hiện tại nhưng cũng không phải dạng hiền lành. Mấy thành viên trong bang phái như Lý Phôi cũng không phải người lành. Tất cả đều mang dáng vẻ hung thần ác sát.
Cho nên, lần đầu tiên Hinh nhi ra tay giết người ngược lại rất đơn giản. Một nhát kiếm chém một đám trộm cướp không có mắt đơn giản như cắt rau, thái thức ăn vậy.
Thật ra thì, trong đám trộm cướp kia chẳng có nổi một võ giả Tiên Thiên, căn bản không đả thương được mấy đệ tử Dịch Kiếm Môn này.
Đám trộm cướp kia chẳng qua thấy mấy đệ tử Dịch Kiếm Môn ăn mặc bất phàm, lại còn là thiếu niên nên cho rằng họ là công tử, tiểu thư nhà nào đó ra ngoài ngao du. Bởi thế nên mới tính làm một chuyến. Vốn không hề cẩn thận dò tra thực lực của bọn họ chút nào.
Thế nên sau giây phút hốt hoảng ban đầu, mấy đệ tử Dịch Kiếm Môn đã nhanh chóng ổn định tinh thần, thẳng tay chém chết toàn bộ đám trộm cướp kia.
Vì là lần đầu giết người, có vài đệ tử không chấp nhận nổi, nôn thốc nôn tháo mấy lần, nhưng ít nhất, so với lúc mới bước chân ra khỏi Dịch Kiếm Môn, bọn họ đã thành thục hơn nhiều.
Hinh nhi ho khan một tiếng, nói: “Được rồi. Đừng ồn ào nữa. Phía trước chính là địa giới ở Đông Bình đạo rồi. Có điều, hiện tại đã sắp chạng vạng tối rồi. Chỗ giáp hai đạo này cũng không có châu phủ gì. Chúng ta tìm chút xem có thể tìm được chòm xóm hay trấn nhỏ gì trước khi trời tối hay không đi đã. Nếu không chúng ta cũng chỉ có thể ngủ ngoài trời thôi.”
So ra thì người làm sư thúc như nàng tính ra vẫn khá có uy tín. Người khác vừa nghe Hinh nhi nói như vậy cũng liền lập tức lên tinh thần, tiếp tục đi.
Chỉ có điều lần này vận may của đám Hinh nhi không phải là quá tốt. Đi mãi đến lúc trời tối cũng không tìm được bất kỳ chòm xóm hay thành trấn nào. Mọi người chỉ tìm được một ngôi miếu hoang đổ nát để nghỉ qua đêm mà thôi.