Chương 1562 Giang gia (2)
Chỉ có điều, lần này Giang gia bọn họ lại một lần nữa trỗi dậy. Chuyện này cũng cần phải cho những thế lực khác ở Đông Bình đạo nhìn thấy. Vì thế mới chi trả một số tiền lớn để tổ chức lễ mừng thọ lần này.
Giang Nguyên Thần trước đó vẫn luôn bế quan, đến sinh thần hôm nay hắn mới xuất quan. Mà ở đất bế quan của hắn có không ít đệ tử Giang gia đã chờ sẵn.
Giang Vọng chắp tay sau lưng, vẻ mặt khinh thường nhìn những đệ tử Giang gia đồng lứa với hắn.
Trước mắt, trụ cột duy nhất của Giang gia chính là Giang gia lão tổ Giang Nguyên Thần. Hơn nữa, thế hệ thứ hai ở Giang gia bọn họ hầu như chẳng có mấy người có thiên phú tốt. Vậy nên hiện tại, hy vọng tương lai của Giang gia bọn họ chính là những đệ tử đời thứ ba này.
Có thể nói, Giang Nguyên Thần xem trọng ai thì người đó chính là người thừa kế Giang gia tương lai.
Thực lực của Giang Vọng có thể không được tính là người mạnh nhất trong số những đệ tử đời thứ ba ở Giang gia. Nhưng nói đến âm mưu thủ đoạn thì mấy thằng ngốc chỉ biết tu luyện thật chẳng sánh bằng Giang Vọng hắn.
Đây cũng là lí do vì sao trong số các đệ tử đời thứ ba Giang gia chỉ có mình hắn có võ giả Hóa Thần cảnh thiếp thân bảo vệ.
Có điều, vừa nghĩ đến Trương Hiển Quang trước đó dám công khai cãi lệnh hắn, Giang Vọng bỗng hơi nổi nóng.
Đến khi lão tổ xuất quan, Giang Vọng sẽ tặng những người đó cho lão tổ. Thế thì vị trí của hắn trong mắt lão tổ sẽ càng thêm vững chắc.
Khi đó, hắn sẽ đề nghị với lão tổ đổi Trương Hiển Quang. Người này không nghe lệnh của hắn thì còn làm gì được nữa?
Không quá nửa giờ, cửa đất bế quan mở ra. Một lão già cải lão hoàn đồng đi từ trong ra ngoài.
Lão giả này mặc dù thoáng nhìn thì thấy vẫn đang cải lão hoàn đồng, có chút tiên phong đạo cốt. Nhưng nhìn kỹ lại lộ ra mấy phần cảm giác tà dị.
Da của hắn mặc dù không chảy nhão nhưng lại bóng loáng, hệt như người bằng sáp.
Hơn nữa, trong đôi mắt hắn cùng lóe vẻ tà dị. Nhìn qua là biết không phải người hiền lành.
“Cung nghênh lão tổ xuất quan!”
Đệ tử Giang gia ở đó đồng loạt hô lên.
Giang Nguyên Thần hài lòng cười, khoát tay một cái, nói: “Được rồi. Tất cả đứng lên đi. Các ngươi đừng ở hết ở đây. Tất cả ra ngoài chờ khách đi.”
Lúc này, đột nhiên Giang Vọng nói: “Lão tổ tông, tôn nhi có chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ.”
Giang Nguyên Thần cười nói: “Vọng nhi lại chuẩn bị lễ vật gì thế? Ngươi cũng có tâm đấy. Quả không uổng công lão tổ thương ngươi.”
Mấy đệ tử Giang gia ở đó đồng loạt bĩu môi.
Bàn về thực lực, Giang Vọng có lẽ không bằng bọn họ nhưng công phu nịnh hót thì bọn họ theo không kịp.
Giang Vọng cung kính nói: “Ta chuẩn bị sáu nữ tử Tiên Thiên cảnh, đều là xử nữ xinh đẹp hiến tặng cho lão tổ thải bổ. Sau khi thải bổ với các nàng xong, lão tổ chắc chắn có thể tiến thêm một bước.”
Trong mắt Giang Nguyên Thần nhất thời lóe một tia tà dị, cười to nói: “Được, được, được! Quả nhiên là Vọng nhi hiểu tâm ý lão tổ nhất!”
Tuy nhiên, lúc này Giang Vọng lại nói: “Vốn ta muốn đưa những người này vào phòng của lão tổ. Nhưng Trương Hiển Quang không đồng ý. Tự mình giữ lại hết những người đó. Cũng không biết hắn có tâm tư gì.”
Nghe lời này xong, nhất thời Giang Nguyên Thần đưa mắt, nhướn mày nhìn Trương Hiển Quang.
Trương Hiển Quang không phải người của Giang gia bọn họ nhưng lại là cô nhi mà hắn thu nuôi từ nhỏ, lại cho người của Giang gia đến đào tạo. Không ngờ, Trương Hiển Quang này cũng coi như không chịu thua kém, một đường tấn thăng lên Hóa Thần cảnh.
Tuy nhiên, dù Trương Hiển Quang có tranh cỡ nào thì cũng là người ngoài. Một người ngoài lại dám to gan cãi lệnh chủ. Đây cũng không phải chuyện gì tốt.
Dù cho Trương Hiển Quang đã là Hóa Thần cảnh võ đạo tông sư, cũng coi như là lực lượng không thể phân chia của Giang gia bọn họ, tuy nhiên chuyện này cũng nhất định phải giải quyết.
Bởi thế, Giang Nguyên Thần hỏi thẳng Trương Hiển Quang: “Trương Hiển Quang, chuyện này là sao? Vọng nhi nói có đúng không?”
Trương Hiển Quang vội vàng chắp tay nói: “Lão tổ, mặc dù công tử nói không sai nhưng đám người kia thật không thể đụng vào. Nếu đụng vào họ sẽ xảy ra chuyện lớn!”
Trương Hiển Quang vẫn rất cảm kích Giang gia. Nếu không có Giang gia, Trương Hiển Quang hắn cũng không đến được trình độ như ngày hôm nay.
Cho nên, dù Giang Nguyên Thần đã có chút nghi kỵ với hắn, Trương Hiển Quang cũng không có nửa lời oán hận. Hắn lớn tiếng nói với Giang Nguyên Thần: “Lão tổ, những người đó đều là đệ tử Dịch Kiếm Môn xuất sơn ra ngoài lịch luyện. Nếu như chúng ta đụng vào chúng thì sẽ kết tử thù với Dịch Kiếm Môn mất!”
Lời này vừa xong, mọi người ở đây ai cũng lộ vẻ hoang mang. Giang Vọng bắt người của Dịch Kiếm Môn? Hắn muốn làm gì đây chứ? Phá hủy Giang gia bọn họ hay sao?
Hơn nữa, vẫn chưa hết, Trương Hiển Quang lại tiếp tục nói: “Thêm nữa, trong khoảng thời gian lão tổ bế quan, ta đã cẩn thận điều tra thực hư một phen. Trong số những đệ tử Dịch Kiếm Môn này có một nữ tử thân phận không nhỏ. Nàng là đệ tử cuối cùng của “Huyền Tâm Kiếm Chủ” Mạnh Kinh Tiên ở Dịch Kiếm Môn, cũng là thân muội của Tiết Độ Sứ Tây Bắc đạo triều đình hiện thời, Tứ Đại Thần Bộ Tô Tín!”
Vừa dứt lời, ai nấy đều bối rối.