← Quay lại trang sách

Chương 1564 Ta tới giết người (2)

Cường giả Dương Thần cảnh! Mà lại đến tận ba tên cường giả Dương Thần cảnh!

Trong số bọn họ, có người cả đời cũng chưa từng thấy cường giả Dương Thần cảnh. Không ngờ hôm nay lại được gặp đến tận ba người.

Võ giả Hóa Thần cảnh cùng Dung Thần cảnh khác trong số những tân khách ở đây cũng được coi như là cường giả. Nhưng bấy giờ Hóa Thần cảnh, Dung Thần cảnh theo sau lưng ba tên Dương Thần cảnh như người hầu, ngoan ngoãn không dám nói nhiều nửa câu.

Thấy người đến, trong lòng Giang Nguyên Thần nhất thời chùng xuống.

Người khác không biết chuyện gì nhưng hắn thì biết! Dịch Kiếm Môn không có được tận ba Dương Thần cảnh, nhưng Tô Tín thì có.

Chẳng qua, Giang Nguyên Thần không ngờ sao Tô Tín lại đến đây nhanh như vậy? Hơn nữa lại gần như mang theo cả lực lượng ở Tây Bắc đạo đến. Chỉ vì một muội muội mà đáng làm chuyện chấn động thế này sao?

Dưới sức ép mạnh mẽ từ ba tên Dương Thần, mọi người ở đây yên lặng như tờ, không dám nói năng gì.

Thấy thế, Tô Tín bước ra, lạnh nhạt nói: “Trước tiên ta tự giới thiệu mình một chút. Ta là Tô Tín. Chư vị hẳn có nghe qua tên ta.”

Vừa nghe hai chữ “Tô Tín” ai nấy nhất thời xôn xao. Mấy năm nay trên giang hồ nào có ai không biết tên Tô Tín chứ?

Đây chính là người mạnh nhất thế hệ trẻ trong triều đình Đại Chu dạo gần đây.

Dĩ nhiên bây giờ có thể bỏ ba chữ “thế hệ trẻ” đi được rồi. Bởi thực lực Tô Tín hiện thời đã đứng trong ba mươi vị trí đầu ở Địa Bảng. Hắn hoàn toàn có thể sánh vai với những cường giả thế hệ trước!

Người này có thể nói là vô cùng hung tàn. Đi đến đâu là mưa tanh gió máu đến đấy.

Hắn quật khởi ở Giang Nam đạo. Kết quả, hắn giết chừng mấy chục ngàn người ở Giang Nam đạo, nơi đó máu chảy thành sông. Cái này cũng đặt căn cơ cho hắn ở Giang Nam đạo. Cho dù hắn đã rời Giang Nam đạo nhiều năm rồi, nhưng uy thế của hắn ở Giang Nam đạo không hề kém cạnh Tiêu gia.

Sau đó, hắn làm chủ Thịnh Kinh thành, lại dấy lên một trận phong vân ở Bắc Nguyên đạo. Hắn vừa củng cố vững chắc địa vị của mình đồng thời đạp dưới chân tính mạng của biết bao nhiêu người!

Nghe nói gần đây Tô Tín đến Tây Bắc, võ giả Trung Nguyên ai nấy thở phào nhẹ nhõm.

Tô Tín này sát nghiệp quá nặng. Mặc dù với triều đình mà nói đây là chuyện may mắn, nhưng với võ lâm giang hồ mà nói thì đây chẳng phải là chuyện gì tốt.

Với nhân vật như Tô Tín, dĩ nhiên bọn họ hy vọng hắn đi càng xa càng tốt. Các dị tộc Tây Bắc cũng chẳng có quan hệ gì với võ lâm Trung Nguyên, để Tô Tín đi gieo họa cho họ thì hơn.

Gần đây nhất, nghe nói Tô Tín cũng không ở yên tại Tây Bắc đạo. Có điều, mọi người cũng không để ý. Dù sao Tây Bắc có chết nhiều người hơn nữa cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.

Nhưng ai nào ngờ bây giờ Tô Tín lại đến Đông Bình đạo từ lúc nào. Không những thế còn dẫn theo nhiều cường giả như vậy. Rõ ràng là không có chuyện gì tốt đẹp mà.

Nói khó nghe, với thế lực thủ hạ trong tay Tô Tín đây, đủ để hắn tàn sát toàn bộ võ lâm Đông Bình đạo!

Tô Tín nói ra thân phận của mình xong. Chớp mắt, Giang Nguyên Thần liền đi ngay đến trước người Tô Tín, cung kính nói: “Tô đại nhân vì chuyện gì mà đến, dĩ nhiên ta biết. Việc này Giang gia ta làm sai. Ngài yên tâm, muội muội của ngài cùng những đệ tử Dịch Kiếm Môn kia, dù chỉ là một sợi tóc, đệ tử Giang gia ta không đụng đến họ. Ta cũng đang chuẩn bị hậu lễ, nhất định sẽ cho Tô đại nhân một câu trả lời.”

Vốn Giang Nguyên Thần muốn giao Giang Vọng ra cho Tô Tín xả giận. Có điều suy nghĩ một chút, Giang Nguyên Thần cũng bỏ qua suy nghĩ này.

Cái này không phải là vì tình ông cháu với Giang Vọng nặng đến độ nào, mà là bởi giao Giang Vọng ra không chỉ khiến những thế gia Đông Bình đạo khác cười nhạo mà ngay cả Giang gia bọn họ cũng sẽ mất hết nhân tâm.

Giang Vọng phạm sai dĩ nhiên phải chịu phạt. Thậm chí còn phải phạt nặng. Nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử Giang gia. Vừa đụng chuyện đã giao đệ tử nhà mình ra lãnh tội. Hành động này bất kể là ở tông môn hay thế gia cũng khiến người ta khinh thường.

Hơn nữa, người Giang gia khác mặc dù biết tội này Giang Vọng gây ra, là hắn tự làm chuyện xấu không thể sống nhưng bọn họ cũng không khỏi sinh lòng thương cảm.

Bởi vậy, cuối cùng Giang Nguyên Thần vẫn quyết định trích máu nhiều một chút, hiến tặng chí bảo gần đây mà Giang gia có được cho Tô Tín. Về lý về tình, về cả mặt mũi cũng đều đủ đầy, thế mới qua được cửa ải khó khăn lần này.

Song, Tô Tín lúc này nhìn Giang Nguyên Thần, lạnh nhạt nói: “Trả lời? Ta không muốn câu trả lời gì hết. Hôm nay ta đến cũng không cần trả lời.”

“Thế Tô đại nhân ngươi muốn cái gì?”

Không biết vì sao, lời nói bình tĩnh của Tô Tín khiến Giang Nguyên Thần có chút cảm giác sợ bay hồn bạt vía.

Nhìn về phía trước, ánh mắt Tô Tín trống rỗng, lời hắn nói ra lại khiến người khác không rét mà run: “Hôm nay ta đến để giết người. Toàn bộ Giang gia đều phải chết. Dĩ nhiên, các ngươi cũng có thể chọn cách tự sát. Làm như vậy sẽ ít chịu khổ hơn.”