Chương 1574 Dư âm
Một kiếm đó của Mạnh Kinh Tiên chém xuống, năm người Đại Thế Chí thượng sư đều dùng sức mạnh lớn nhất để phòng ngự. Kết quả, sau một kiếm này, cả năm người đều đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi. Tất cả đều bị thương!
Mạnh Kinh Tiên thu hồi trường kiếm lại. Thậm chí trong khoảnh khắc hắn xuất kiếm, tất cả mọi người còn không nhìn được trường kiếm của hắn lúc ra khỏi vỏ trông như thế nào.
“Một kiếm này chính là câu trả lời ta muốn. Ai không phục có thể lên Dịch Kiếm Môn tìm ta.”
Dứt lời, Mạnh Kinh Tiên bước ra một bước, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đám người Đại Thế Chí thượng sư ai nấy đều hiện vẻ kinh hãi trong mắt.
Một kiếm này không nặng nhưng cũng tuyệt không phải nhẹ. Quan trọng nhất chính là, Mạnh Kinh Tiên chỉ đánh ra một kiếm như thế mà đã khiến bọn họ trọng thương hết. Ai nấy đều thật sự nghi ngờ Mạnh Kinh Tiên không còn là Dương Thần, mà là Chân Vũ rồi!
Năm người đưa mắt nhìn nhau một cái. Tên võ giả Dương Thần cảnh của Chân Ngôn Tông bỗng nhiên tức giận quát: “Tên khốn kiếp Tiêu Ma Da này! Chuyện hắn làm ra lại bắt chúng ta chịu hậu quả!”
Thân là võ giả Dương Thần cảnh, lại là người trong Phật môn, có thể nói bọn họ rất ít khi thất thố.
Thế mà lúc này hắn lại tức giận đến nỗi mắng tục loạn hết lên. Có thể tưởng tượng được lúc này hắn đã tức giận đến độ nào rồi.
Một kiếm này của Mạnh Kinh Tiên bọn họ coi như chịu oan. Dưới góc độ của Mạnh Kinh Tiên, Mật tông chính là một thể. Kiếm này ai chịu cũng như nhau.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là bọn họ dám đến Dịch Kiếm Môn tìm Mạnh Kinh Tiên gây sự à?
Chỉ dựa vào thực lực của Mạnh Kinh Tiên ngày hôm nay và cả cái phong cách hành sự đó của Dịch Kiếm Môn, bọn họ coi như có tức đến mấy cũng chỉ có thể nhịn.
Cảm giác bức bối này cũng không dễ chịu gì. Chính vì thế hắn mới tức giận mắng Tiêu Ma Da kia. Một kiếm này bọn họ gánh thay cho Tiêu Ma Da đó.
Chuyện Mạnh Kinh Tiên rời núi tìm Mật tông Tây Cương chưa đến một ngày đã lan truyền khắp nơi.
Hơn mười năm qua, người trong giang hồ vẫn luôn nói Mạnh Kinh Tiên kinh khủng đến nhường nào. Với võ giả trẻ tuổi mà nói thì Mạnh Kinh Tiên thậm chí đã thành truyền thuyết. Ngày hôm nay truyền thuyết lại một lần nữa xuất hiện. Mọi người đều chịu phục. Mạnh Kinh Tiên thật không hổ danh.
Thậm chí có người chắc chắn, sau Thiết Ngạo, người có tư cách tấn thăng Chân Vũ nhất chính là Mạnh Kinh Tiên.
Nhưng thực ra bọn họ cũng không biết, nếu như Mạnh Kinh Tiên muốn tấn thăng lên Chân Vũ thì có khi còn sớm hơn Thiết Ngạo nhiều.
Trong Đông Bình đạo, Tô Tín vẫn chưa rời đi. Hắn ở lại đây mấy ngày, dùng huyết mạch đại trận Tô gia truyền thừa xuống để củng cố căn cơ cho Hinh nhi một chút. Thêm vào đó cũng cẩn thận dạy cho Hinh nhi mấy hôm.
Có điều, hắn lại phát hiện, ngoại trừ trong lúc chiến đấu ra thì Tô Tín không có gì dạy lại cho Hinh nhi được.
Thành tựu trên kiếm đạo của Dịch Kiếm Môn ngay cả Tô Tín cũng chỉ có thể nói một tiếng bội phục.
Do vậy, về mặt kiếm đạo Tô Tín cũng không dạy được Hinh nhi cái gì. Thậm chí, cưỡng ép thêm vào cho Hinh nhi khuôn mẫu của hắn chỉ có thể khiến cho lý giải võ đạo của Hinh nhi loạn hết.
“Hinh nhi, ngươi tính cùng ta quay về Tây Bắc không?”
Hiện tại, căn cơ của Tô Tín ở Tây Bắc đạo đều đã có đủ. Có thể nói, ở toàn bộ Tây Bắc đạo không còn gì có thể uy hiếp được hắn nữa. Vậy nên Tô Tín cũng muốn dẫn Hinh nhi về Tây Bắc.
Có điều, Hinh nhi nhìn những đệ tử Dịch Kiếm Môn khác, đoạn lắc đầu, nói: “Hay là thôi đi. Ta tính tiếp tục dẫn theo họ ngao du giang hồ. Chờ lúc sắp tấn thăng Hóa Thần cảnh sẽ theo ca ca về Tây Bắc đạo. Khi đó, để cho ca ca bảo vệ ta tấn thăng Hóa Thần.”
Tô Tín gật đầu một cái. Cách thức dạy dỗ đệ tử của Dịch Kiếm Môn đúng không thể chê. Ít nhất Hinh nhi bây giờ khiến Tô Tín rất hài lòng.
Làm việc vẫn phải có hữu thủy hữu chung mới được. Những đệ tử này đã theo Hinh nhi cùng nhau ra ngoài xông xáo giang hồ thì dĩ nhiên cũng xem nàng là chủ.
Bây giờ nếu Hinh nhi quyết định muốn tiếp tục đi xông xáo giang hồ với bọn họ Tô Tín cũng không có ý kiến gì.
Có điều, để tránh cho chuyện lần này lại xảy ra, Tô Tín đưa cho Hinh nhi một tấm lệnh bài ẩn cơ quan, phía trên có ba chữ “Lục Phiến Môn”.
Đây là lệnh bài dành cho Truy Phong tuần bộ khi thi hành mấy nhiệm vụ trọng đại của Lục Phiến Môn. Một khi xảy ra tình huống nguy cấp có thể chuyện động cơ quan trên lệnh bài, tạo thành khói lửa có thể thấy được từ mấy trăm dặm xa. Đến lúc đó, chỉ cần xung quanh có người của Lục Phiến Môn, bọn họ sẽ đến cứu viện.
Mặc dù Tô Tín đưa thứ này cho Hinh nhi là không hợp quy tắc nhưng giờ ở Lục Phiến Môn, Tô Tín chỉ đứng sau mình Thiết Chiến. Thậm chí, nói đến quyền lực khắp toàn Đại Chu thì có khi Tô Tín cũng so được với cả nửa Lục Phiến Môn rồi. Cứ thế thì còn ai dám nói bậy là không hợp quy củ nữa?