Chương 1575 Dư âm (2)
Thật ra thì lần này, tương tư tiểu kiếm Hinh nhi dùng quả là đáng tiếc. Bình thường, uy lực của tương tư tiểu kiếm thật ra có thể dễ dàng đánh chết võ giả Hóa Thần cảnh. Dung Thần cảnh cũng chẳng đỡ được mấy kiếm. Thậm chí dùng cho khéo thì có khi còn gây được thương tích với cường giả Dương Thần cảnh.
Đáng tiếc, kinh nghiệm thực chiến của Hinh nhi vẫn còn ít. Hơn nữa, ban đầu những đệ tử Dịch Kiếm Môn kia đều bị thuốc làm cho vô tác dụng thế nên trong lòng Hinh nhi mới gấp gáp. Món ám khí Đường môn này trong tay Hinh nhi chỉ giết được mấy võ giả Tiên Thiên. Đúng là có chút không đáng.
Dĩ nhiên, Tô Tín cũng không nói gì nhiều. Kinh nghiệm chiến đấu không phải cứ nói ra là có mà phải đánh giết mới có được.
Hinh nhi đã thấy máu, từng giết người. Nếu lại xảy ra tình huống này, nàng sẽ bình tĩnh hơn nhiều.
Cho nên, lệnh bài Lục Phiến Môn Tô Tín cho Hinh nhi đây chỉ là sợ nếu Hinh nhi lại đụng phải đối thủ nàng không giải quyết được thì cầu viện Lục Phiến Môn. Mà sau khi trải qua chuyện này, Lục Phiến Môn cũng đã biết thân phận của Hinh nhi, chắc chắn sẽ âm thầm trông chừng. Dù có xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng toàn lực xuất thủ. Hơn nữa cũng sẽ thông báo cho Tô Tín.
Đám người Hinh nhi tu dưỡng mấy ngày ở Đông Bình đạo xong liền rời đi ngay lập tức. Mà lúc này, ở hướng cực Bắc Đông Bình đạo, trong tòa cung điện xây dưới lòng đất ở một sơn động, Tiêu Ma Da sắc mặt nhợt nhạt, cả người gầy đi một vòng bước vào trong.
Cung điện dưới đất này được xây dựng vô cùng xa hoa. Vách tường xung quanh khắc vẽ muôn hình vạn trạng hình vẽ song tu, khiến người xem nhìn thấy đỏ mặt không thôi.
Mà trong cung điện không ngừng vọng tới tiếng ngân nga động lòng người. Không chỉ khiến người khác đỏ mặt đến tận mang tai, thậm chí, ai có tâm trí không kiên định cũng sẽ dễ dàng bị câu động tâm ma, khiến tẩu hỏa nhập ma.
Chỗ này chính là nơi cư ẩn của Hoan Hỉ Miếu ở Đông Bình đạo. Tất cả người của Hoan Hỉ Miếu đến Trung Nguyên đều ở đây cả.
Hoan Hỉ Miếu cũng biết bọn họ có chút hiềm khích với các tông môn Mật tông khác, nói không chung một khối. Bởi thế, bọn họ căn bản không có ý định ở lâu dài ở Thịnh Kinh thành mà chọn Đông Bình đạo làm đất truyền đạo. Sau một tháng ngắn ngủi liền đào xong, thành lập một tòa cung điện trong lòng đất như thế này coi như chỗ ở tạm thời.
Cảm giác được Tiêu Ma Da vào trong, cửa một tòa nhà nơi sâu nhất ở đó bị đẩy ra, một tên hòa thượng trẻ, lõa thể, tướng mạo anh tuấn nhưng cũng mang theo một chút tà khí đi ra. Bên trong phòng của hắn loáng thoáng còn có thể thấy mấy bóng người trắng muốt nằm trên giường lớn, không ngừng thở dốc, không còn chút sức lực để nhấc ngón tay lên nữa.
Hòa thượng trẻ tuổi kia thấy bộ dạng này của Tiêu Ma Da, sắc mặt hắn nhất thời biến đổi. Trong nháy mắt đi đến trước người Tiêu Ma Da, cả giận nói: “Sư đệ, là ai đả thương ngươi?”
Hòa thượng trẻ tuổi này chính là một trong ba Đại hộ pháp Tôn giả của Hoan Hỉ Miếu, Long Tàng Tôn giả. Tiêu Ma Da tu luyện song tu chính thống, còn vị Long Tàng Tôn giả này lại nghiêng về phương diện thải bộ, bá đạo hơn nhiều. Tu vi cũng tinh thâm hơn Tiêu Ma Da, thậm chí trình độ cải lão hoàn đồng.
Khoảng thời gian này, mấy người Mật tông gồm cả Long Tàng Tôn giả đều bế quan tu luyện ở đây, cho nên chuyện xảy ra ở Đông Bình đạo bọn họ thực sự không biết.
Sắc mặt Tiêu Ma Da âm trầm, kể lại chuyện đã xảy ra cho Long Tàng Tôn giả khiến hắn tức giận, nói: “Được, được, được! Tên Tô Tín này thật là to gan. Hắn quyết tâm kết tử thù với Hoan Hỉ Miếu chúng ta à?”
Tiêu Ma Da sắc mặt khó coi, nói: “Sư huynh đừng xem thường Tô Tín này. Ta không đỡ nổi mười mấy chiêu của hắn đã bị trọng thương. Với thực lực của người lúc đối mặt với hắn e cũng rơi vào thế hạ phong. Đúng rồi. Đại sư huynh đâu?”
Đại sư huynh trong miệng Tiêu Ma Da chính là người đứng đầu trong ba Đại hộ pháp Tôn giả, “Song Mặt Minh Vương” Dạ Già Nam.
Dạ Già Nam chính là đệ tử thân truyền của đại chủ trì Hoan Hỉ Miếu Cực Lạc La Hán. Dạ Già Nam cũng là người mạnh nhất Hoan Hỉ Miếu bây giờ.
Cực Lạc La Hán người đạt đến đỉnh phong Dương Thần cảnh đáng lẽ là người mạnh nhất Hoan Hỉ Miếu.
Nhưng Cực Lạc La Hán đã bế quan hơn trăm năm, giống như Tô Tín nói, không biết sống chết thế nào. Thậm chí ngay cả người của Hoan Hỉ Miếu cũng không dám xác định là hắn đã chết hay chưa. Bọn họ cũng không dám mở đất Cực Lạc La Hán bế quan để kiểm tra.
Một là sợ quấy rầy Cực Lạc La Hán bế quan. Hai là nhân vật bí ẩn mới chính là điều khiến người ta kiêng kỵ nhất.
Bọn họ không mở đất bế quan, người ngoài sẽ còn kiêng kỵ Hoan Hỉ Miếu bọn họ, cho là trong đó còn một cường giả Dương Thần cảnh đỉnh phong. Chẳng may bọn họ mở đất bế quan lại phát hiện Cực Lạc La Hán đã viên tịch thì tính uy hiếp nặng nhất cũng mất.