← Quay lại trang sách

Chương 1611 Mờ ám

Ở Tây Vực xuất hiện ảo ảnh, đây cũng không phải chuyện gì xa lạ. Hầu như ngày nào cũng sẽ có.

Quan trọng nhất chính là đất Tây Vực thời thượng cổ vô cùng sầm uất. Cho nên cũng để lại không ít di tích. Những năm gần đây thường xuyên có một vài di tích khá quý giá xuất thế dưới dạng ảo ảnh bày trước mắt mọi người. Tiếc rằng người tìm được chúng cũng chỉ là số ít.

Bây giờ, ảo ảnh chiến trường thượng cổ này vừa vặn xuất hiện ở Xa Cư Quốc, nhưng Xích Mộc Thiết không nhìn thấy. Hơn nữa hắn cũng không phải người của Cửu Ngục tà ma hay Thiên Đình, Địa Phủ nên dù có thấy thì cũng không hiểu được chỗ huyền diệu trong này. Tuy nhiên, trực giác mách bảo hắn rằng chỗ này bất phàm.

Quả nhiên, tiếp đó Tô Tín liền nói: “Ta mong Xích huynh chiếu lệnh ở Xa Cư Quốc, nếu ai biết vị trí của ảo ảnh này thì ta nhất định có trọng thưởng.”

Trong mắt Xích Mộc Thiết lóe lên vẻ kinh dị. Bọn họ muốn tìm đồ vật trong ảo ảnh này?

Nơi chiến trường thượng cổ này mặc dù nhìn qua kích thước rất lớn nhưng bên ngoài cũng không có cái gì khác lạ quá. Nếu quả thật trong này có bí mật gì thì võ giả Xa Cư Quốc lúc trước trông thấy đã báo ngay cho hắn.

Bây giờ nhìn lại, chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy. Thứ đồ vật có thể khiến cho Cửu Ngục tà ma túa ra đi tìm há là loại gì tầm thường?

Xích Mộc Thiết chắp tay nói với Tô Tín: “Tô đại nhân, dám hỏi rốt cuộc các người đang tìm thứ gì?”

Tô Tín híp mắt nhìn Xích Mộc Thiết một cái, nói: “Xích huynh, có vài thứ tốt nhất không nên biết. Lần này nếu ngươi giúp chúng ta chuyện này thì hậu lễ cảm ơn chắc chắn không thiếu. Nhưng nếu ngươi có tâm tư khác thì cũng không tốt đâu.”

Tô Tín vừa nói xong, sắc mặt Quốc vương Xa Cư Quốc nhất thời biến đổi. Câu nói này của Tô Tín thật quá là kiêu ngạo. Cái gì gọi là nảy sinh tâm tư khác? Lời này chẳng phải là đang cảnh cáo Xích Mộc Thiết, bảo hắn hỏi ít thôi, biết nhiều quá không tốt hay sao?

Tô Tín không nói rõ ràng nhưng trong thực tế, lần này Tô Tín quả không có ý xấu.

Hiện tại, Cửu Ngục tà ma hội tụ ở Tây Vực, không những vậy lại còn có cường giả hai cung Thiên Địa. Không phải Tô Tín xem thường bọn họ, mà Tây Vực với chút xíu sức mạnh này dù có bắt tay lần nữa cũng không địch lại được một trong ba bên kia. Bởi vậy, tốt nhất là đừng mù quáng xen vào.

Xích Mộc Thiết ngăn Quốc vương Xa Cư Quốc lại, cười ha hả nói: “Xin Tô đại nhân yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta. Các ngươi đi nghỉ trước đi. Trong vòng một ngày bên ta sẽ có câu trả lời cho ngươi.”

Tô Tín gật đầu một cái, theo thị vệ Xa Cư Quốc đi nghỉ ngơi.

Đến sau khi đám người Tô Tín đi rồi, Quốc vương Xa Cư Quốc mới tức giận nói: “Đám người Trung Nguyên này cũng hơi quá đáng rồi đấy. Nơi này là ba mươi sáu nước Tây Vực. Bọn họ thực vẫn cho rằng đây là Trung Nguyên à? Dám phách lối như vậy!”

Xích Mộc Thiết lắc lắc đầu, nói: “Đại thế đã vậy rồi. Ngày xưa lúc Đại Tấn cường thịnh đã đánh gãy sống lưng của ba mưới sáu nước Tây Vực chúng ta. Sau đó Đại Tấn bị diệt, ba mươi sáu nước liên thủ cũng không địch lại được một đội quân cho Đại Chu phái đại tới.

Ngay cả Giáo chủ Bái Hỏa Giáo, “Đại Quang Minh Thần tôn” Phạm La Già xếp hạng Thiên Bảng cũng bị thần vũ Đại Tướng quân “Thiên La Chiến Tướng” của Đại Chu là Tiết Chấn Nhạc đâm một nhát trọng thương. Bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Thế nên, người của ba mươi sáu nước Tây Vực chúng ta e là còn lâu lắm mới ngóc đầu lên ở trước mặt cường giả Trung Nguyên được.”

Quốc vương Xa Cư Quốc cũng có chút bực dọc. Hắn cũng là bậc đế vương hùng tâm, tiếc thay thế cục Tây Vực đã vậy, mà toàn bộ Tây Vực cũng không hăng hái gì, thế vậy hắn còn làm gì được nữa?

Quốc vương Xa Cư Quốc không cam lòng, hỏi: “Quốc sư, ngươi thật sự muốn giúp tên Tô Tín kia điều tra tin tức ảo ảnh hay sao?”

Trong mắt Xích Mộc Thiết lộ ra một tia tinh ranh, nói: “Tra, tại sao lại không tra? Chỉ có điều nếu như điều tra ra được thì ta cũng phải đi một chuyến!

Thứ có thể khiến cho Cửu Ngục tà ma coi trọng như vậy thì quý giá đến mức nào? Nếu có thể đoạt được bảo vật trong đó thì đây chắc chắn là mối cơ duyên lớn!”

Lòng tham của con người là vô hạn. Xích Mộc Thiết cũng biết nguy hiểm trong đó. Tuy nhiên, tìm phú quý trong nguy hiểm, nếu như hắn là loại người nhát gan đụng chuyện bỏ chạy thì đã không tu luyện đến Dương Thần cảnh được rồi.

Xích Mộc Thiết nói: “Bệ hạ, cho người ra lệnh tìm chiến trường thượng cổ này đi. Không nên keo kiệt, trọng thưởng mới có người tới.

Đợi đến khi tìm được chỗ đó, chúng ta ghi nhớ lại. Để đám người Tô Tín và Cửu Ngục tà ma đi trước rồi ta sẽ triệu tập mấy tên võ giả Dương Thần cảnh có quan hệ không tệ, bám đuôi theo họ là được.”

Xích Mộc Thiết mặc dù tham lam bảo vật trong chiến trường thượng cổ kia nhưng hắn cũng không phải hạng ngu si.

Thực lực của ba mươi sáu nước Tây Vực bọn họ không chống đỡ được sức mạnh của Cửu Ngục tà ma. Cưỡng ép cướp lấy chỉ có thể bị đối phương thẳng tay loại bỏ.

Thế nên, Xích Mộc Thiết tính muốn mò ít chỗ tốt ở bên vòng ngoài. Cửu Ngục tà ma ăn thịt, chẳng lẽ lại không cho họ uống canh?