Chương 1612 Mờ ám (2)
Đến lúc đó, Cửu Ngục tà ma đánh tiền trạm, bọn họ ở sau lưng nhặt nhạnh là được. Mặc dù đồ lấy được chắc chắn không nhiều như của Cửu Ngục tà ma nhưng nguy hiểm phải đối mặt cũng ít hơn.
Ngay lúc Xích Mộc Thiết đang tính toán, Duẫn Tịch Tuyết cũng hỏi Tô Tín: “Ngươi tin lời Xích Mộc Thiết đó à? Nhìn cái bộ dạng đó của hắn trăm phần trăm là sẽ làm chuyện mờ ám.”
Tô Tín lạnh nhạt nói: “Cửu Ngục tà ma các ngươi sợ sức mạnh của ba mươi sáu nước Tây Vực à?”
Duẫn Tịch Tuyết cười lạnh một tiếng, nói: “Tất nhiên là không. Ba mươi sáu nước Tây Vực cũng gần như bị phế rồi. Kể cả Bái Hỏa giáo mạnh nhất đất Tây Vực mà Huyễn Ma Đạo ta cũng chẳng coi vào đâu chứ nói chi là những nước nhỏ này.”
Tô Tín thả lỏng một tay, nói: “Thế không phải được rồi sao? Mấy nước Tây Vực nhỏ bé này không làm gì được chúng ta. Hơn nữa, với tính cách của họ cùng lắm chỉ có thể gom mấy người lại liên thủ mà thôi. Muốn tập trung toàn bộ võ giả Dương Thần cảnh của Tây Vực ba mươi sáu nước lại một chỗ quả thực là vớ vẩn.
Cứ vậy thì chúng ta còn sợ gì? Dù bọn họ có làm chuyện mờ ám trong tối thì chúng ta cũng có thể nghiền ép bọn họ bất cứ lúc nào.”
Duẫn Tịch Tuyết gật đầu một cái, đây cũng là đạo lý.
Cửu Ngục tà ma bọn họ nhượng bộ dưới áp lực từ Thiên Đình và Địa Phủ bởi vì hai cung kia không dễ địch lại.
Nhưng với sức mạnh hiện giờ của ba mươi sáu nước Tây Vực, bọn họ thật đúng là chẳng có gì đáng sợ.
Mà bên kia, theo lệnh của Quốc vương Xa Cư Quốc, tất cả người của hơn mười tòa thành thuộc nước này cũng nhận được tin.
Quốc vương Xa Cư Quốc làm theo lời Xích Mộc Thiết nói, treo thưởng cũng không ít. Không chỉ có vàng bạc châu báu mà còn có cả công pháp, bí tịch. Thậm chí còn có tư cách gia nhập đội vệ quốc.
Những thứ này với vài võ giả tu luyện thành công thì chẳng là gì. Tuy nhiên với người thường mà nói thì nó là cám dỗ chí mạng.
Gần như toàn bộ người Xa Cư Quốc đều vắt óc nghĩ xem mình có từng đến những nơi tương tự hay chưa.
Với võ giả Trung Nguyên thì đất Tây Vực đâu cũng đều là sa mạc. Thậm chí có mấy võ giả thực lực yếu kém đến đây cũng dễ dàng bị lạc mất phương hướng.
Tuy nhiên với dân bản địa hàng năm sinh sống ở đây mà nói thì phần lớn dân chúng đều kiếm sống dựa vào việc tìm lục soát bảo bối tại các di tích thượng cổ, giống như việc đãi vàng vậy.
Bọn họ tuy đều là người bình thường nhưng hiểu biết về sa mạc này còn sâu xa hơn cả một bộ phận võ giả.
Thấy treo thưởng cao, quả thực có người biết địa vực đó xuất hiện. Chỉ không đến nửa ngày, người nọ liền được dẫn vào hoàng cung. Xích Mộc Thiết cũng ngay lập tức thông báo cho Tô Tín.
Đầu mối hiện tại cũng chỉ là người đãi vàng thông thường ở Tây Vực, tuổi chừng bốn mươi, vốn không tu luyện võ đạo. Chẳng qua biết ít quyền cước thông thường mà thôi.
Trông thấy cường giả ở đây, hắn sợ đến mức chân run lẩy bẩy,
Xích Mộc Thiết dùng tiếng Xa Cư Quốc, ôn tồn nói: “Đừng sợ. Ngươi nhìn kỹ lại xem có phải từng đến đây rồi không?”
Thân là Quốc sư Xa Cư Quốc, cũng là người bảo vệ Xa Cư Quốc, uy tín của Xích Mộc Thiết so ra còn cao hơn cả Quốc vương.
Người nọ nghe xong cũng dần dần bình tĩnh lại. Tô Tín lấy lưu ảnh thạch ra, lại một lần nữa chiếu ảo ảnh chiến trường thượng cổ nọ cho hắn xem.
Lần trước ở chỗ cáo thị, chẳng qua hắn chỉ đọc được miêu tả về địa vực này mà thôi, bới vậy, cho rằng hẳn là nơi kia nên mới lấy can đảm đến đây. Bây giờ thấy hình ảnh rồi, hắn ngay lập tức nói: “Thưa Quốc sư đại nhân. Ta dám khẳng định đúng là nơi này. Có điều trong nơi đó không có di tích chiến trường thượng cổ. Chỗ đó chỉ là hoang mạc mà thôi.”
Nơi này nếu thật sự có chiến trường thượng cổ thì ấn tượng của hắn đã sâu đậm hơn rồi. Dù sao nếu xuất hiện chiến trường thượng cổ thì nhất định sẽ có không ít bảo bối. Đến lúc đó bán tin đi là kiếm được một khoản tiền lớn rồi.
Xích Mộc Thiết phiên dịch lại lời hắn nói cho Tô Tín nghe. Tô Tín gật gật đầu, nói: “Nếu là như vậy thật thì không sai. Chỗ này vốn ẩn giữa phiến không gian vỡ nên gần mười ngàn năm cũng không thấy xuất hiện. Lần này không biết là vì nguyên nhân gì nên mới bỗng nhiên xuất thế.
Chỉ có điều, chỗ này xuất hiện cũng có tính ngẫu nhiên. Ngươi cũng không biết nó sẽ xuất hiện lúc nào, ở đâu. Phần lớn thời gian nơi này cũng chỉ là mảnh đất hoang mà thôi.”
Xích Mộc Thiết nghe vậy nhất thời mừng rỡ, lập tức cho người nọ vẽ bản đồ chiến trường thượng cổ kia ra cho Tô Tín.
Sau khi có được bản đồ, Tô Tín chắp tay một cái, nói với Xích Mộc Thiết: “Lần này đa tạ Xích huynh rồi. Ngày sau tại hạ tất có hậu báo.”
Xích Mộc Thiết cũng giả tạo cười cười, nói: “Được rồi, Tô đại nhân đi đường bảo trọng.”
Sau khi Tô Tín đi, Xích Mộc Thiết ngay lập tức nói với người kia: “Vẽ thêm một bản nữa cho ta.”
Tô Tín rời Xa Cư Quốc liền lập tức đi đến hướng cực Tây theo chỉ dẫn trên bản đồ.
Người đãi vàng ở Tây Vực dĩ nhiên không chỉ thám hiểm xung quanh các khu vực trong nước. Bình thường bọn họ cũng sẽ đi sâu vào vài khu vực không người. Chỉ có những nơi đó mới có thể tìm được di tích thượng cổ bị chôn vùi.