← Quay lại trang sách

Chương 1697 Thế hệ giang hồ tuấn kiệt mới (2)

Mà Tô Tín kia hiện đang là người đứng đầu Tây Bắc, hùng bá một phe, có thể tranh phong được với cường giả thế hệ trước, tuyệt đối là nhân vật cấp bậc giang hồ cự phách. Hà Hưu bị hai người đó đè xuống cũng không hề mất mặt.

Vì lẽ đó, năm đó thành tựu cùng địa vị ban đầu của Hà Hưu cũng quá rõ ràng. Hà Phong coi như là đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ này của Danh Kiếm sơn trang, áp lực cũng không phải tầm thường.

Liễu Công Huyền cùng Hà Phong đưa mắt sang nhìn nam nhân trẻ tuổi mặc đồng phục võ sĩ màu đen kia. Nam nhân trẻ tuổi lạnh nhạt nói: “Tại hạ Cung Văn Vũ, xuất thân Tam Thục.”

Nghe được cái tên này, sắc mặt Liễu Công Huyền cùng Hà Phong đều có chút biến hóa.

“Hắc Ma Đao” Cung Văn Vũ, tán tu xuất thân Tam Thục Đạo, đứng vị trí thứ ba mươi lăm Địa Bảng.

Cái tên này nếu so với Liễu Công Huyền cùng Hà Phong thì rõ ràng kém nhiều, nhưng hai người bọn họ cũng không có chút ý khinh thường Cung Văn Vũ.

Bởi vì từ lúc Cung Văn Vũ dương danh trên giang hồ đến nay cũng chỉ có một năm mà thôi. Một năm này có tuấn kiệt thế hệ trẻ trên giang hồ, cũng có võ giả thế hệ trước chết trong tay hắn. Một năm xuất đạo chưa từng thua trận.

Hơn nữa, võ công của hắn cũng rất thần bí. Tư liệu Nhân Bảng thể hiện hắn dùng đao. Một cây đal màu đen. Đao ra khỏi vỏ tất phệ nhân mạng cho nên cũng được gọi là Hắc Ma Đao.

Trên giang hồ không ai biết hắn dùng đao pháp gì, bởi người thực sự nhìn thấy đao pháp của hắn cũng đã chết.

Hơn nữa, nghe đồn hắn còn có một thanh đao khác gọi là Tả Thủ Đao. Đao này còn kinh khủng hơn Hắc Ma Đao.

Hai tháng trước, Cung Văn Vũ chém chết “Thiên Diệp Thủ” Đường Minh xếp hạng thứ ba mươi lăm ở Nhân Bảng. Người này chính là đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ này của Đường môn. Kết quả còn chưa trụ được mười chiêu đã bị Cung Văn Vũ chém chết. Cung Văn Vũ cũng theo đó tấn thăng đến vị trí thứ ba mươi lăm Nhân Bảng.

Cho nên, bất kể là Liễu Công Huyền hay là Hà Phong đều biết thực lực của Cung Văn Vũ này tuyệt không đơn giản. Thực lực chân chính của hắn còn mạnh hơn cả thứ hạng của hắn.

Bây giờ bọn họ ba người tề tụ, có thể coi như là đại diện nho nhỏ cho thực lực thế hệ trẻ trên võ lâm.

Võ giả Nhân Bảng thế hệ của Tô Tín đã hoàn toàn rút lui khỏi Nhân Bảng. Hoặc đã vào Hóa Thần, hoặc đã qua ba mươi lăm tuổi tự động hạ bảng. Vì lẽ đó, người trên Nhân Bảng hiện tại đều là đệ tử hậu bối trên giang hồ.

Mặc dù nói, giang sơn đời nào cũng có nhân tài, nhưng Nhân Bảng thế hệ Tô Tín có rất ít người ưu việt.

Đám người Tô Tín, Lâm Trường Hà, Tiêu Hoàng, Hà Hưu trên Nhân Bảng ngày trước đều đã trưởng thành, cũng là các thế lực có sức mạnh trung gian. Người giống như Tô Tín thì thậm chí đã có thể tranh phong cùng võ giả thế hệ trước rồi.

Trừ những người như bọn họ ra, những võ giả Nhân Bảng còn lại như Duẫn Tịch Tuyết cũng không kém.

Chính bởi vì võ giả Nhân Bảng đời trước quá mức kinh diểm nên cũng khiến cho võ giả Nhân Bảng thế hệ này chịu áp lực cực lớn.

Liễu Công Huyền rót cho bọn họ một ly rượu, nói: “Hai vị vì sao lại đến Kiếm Nam đạo?”

Hà Phong kinh ngạc nói: “Danh Kiếm sơn trang ta ở ngay tại Kiến Nam đạo, chẳng lẽ ta không nên xuất hiện ở đây?”

Liễu Công Huyền lắc lắc đầu, nói: “Xin lỗi, ta quên mất điểm này.”

Cung Văn Vũ lạnh nhạt nói: “Ta bị Đường môn đuổi giết, chỉ có thể chạy đến Trung Nguyên đi khắp nơi thăm thú.”

Hà Phong nhìn Liễu Công Huyền, hỏi ngược lại: “Liễu huynh, ngươi hỏi như vậy chẳng lẽ là ngươi đến Kiếm Nam đạo có mục đích gì?”

Kiếm Nam đạo là đại bản doanh kiếm tu. Danh Kiếm sơn trang cùng Dịch Kiếm Môn một Nam một Bắc, chia nhỏ Kiếm Nam đạo. Chuyện của Liễu Công Huyền nếu có dính đến Danh Kiếm sơn trang bọn họ thì Hà Phong quả thực phải chú ý một chút.

Liễu Công Huyền thấp giọng nói: “Một năm gần đây trên giang hồ bỗng nhiên xuất hiện một tổ chức kì quái được đặt tên là Thiên Tru Minh. Mặc dù bọn họ hành sự khiêm tốn, nhưng ta nghĩ chắc cũng có người nghe nói qua.

Thiên Tru Minh này chuyên làm việc trong bóng tối, thu thập chứng cớ của mấy kẻ đại gian đại ác, sau đó đánh chết, chặt đầu còn thi thể thì lại bị thiêu hủy ngay lập tức, không tìm được chút dấu vết nào.

Bọn họ giết ai cũng sẽ để lại bên cạnh đầu lâu một viên Thiên Tru lệnh, viết rõ tội ác đối phương phạm phải. Ý là thay trời hành đạo. Chuyện ở Khâu gia phủ Trạch Dương cũng chính là do Thiên Tru Minh này làm ra.”

Cung Văn Vũ vẫn luôn kiệm lời bỗng nhiên lại nói: “Như vậy chẳng lẽ không được? Có mấy tông môn thế gia ỷ thế hiếp người. Ngoài mặt làm bộ như chính nhân quân tử, trong tối lại lén làm mấy chuyện nam trộm nữ dâm.

Trước đó, những chuyện này không ai quản. Bây giờ có Thiên Tru Minh ra tay ngược lại cũng không tệ. Có những người này dạy dỗ ít nhất bọn họ sẽ không dám lớn lối nữa.”

Thấy tâm trạng Cung Văn Vũ có chút kích động, Liễu Công Huyền liền vội vàng cười khổ, nói: “Cung huynh, ta không phải có ý này. Đám đại gian ác kia đúng là đáng chết. Nhưng Thiên Tru Minh này, ta thấy cũng không phải hạng tầm thường.