Chương 1701 Dĩ vãng của Cung Văn Vũ
Hai người này đều là nhân vật đứng hàng Nhân Bảng, thực lực không cần nhiều lời. Hơn nữa, Kiếm Nam đạo còn là địa bàn của Danh Kiếm sơn trang. Hà Phong ở đây cũng coi như là có địa lợi. Bọn họ làm việc cũng dễ dàng.
Sau khi suy tính xong, ba người liền đi tìm giang hồ phong môi lớn nhất ở quanh phủ Trạch Dương.
Đám giang hồ phong môi này toàn dựa vào việc mua đi bán lại tin tức mà sinh sống.
Có lẽ việc đại sự trên giang hồ, bọn họ không linh thông như Thiên Cơ Cốc hay Lục Phiến Môn. Song, tin tức ở địa phương vẫn phải nhờ vào đám rắn đất như bọn họ mới được.
Dám làm giang hồ phong môi, việc này quan trọng nhất là nhãn lực, vì lẽ đó, lúc ba người Liễu Công Huyền tìm đến cửa, những giang hồ phong môi kia lập tức nhận ra bọn họ. Thậm chí ngay cả tiền cũng không cần mà trực tiếp tặng tin cho bọn họ luôn.
Kiếm Nam đạo là địa bàn của Dịch Kiếm Môn và Danh Kiếm sơn trang. Mà nơi bọn họ ở chính là địa bàn thuộc quản lí của Danh Kiếm sơn trang. Nếu như dám thu tiền Hà Phong thì đúng là điên.
Theo biểu hiện của đám giang hồ phong môi kia, khoảng thời gian này quả thực không có bao nhiêu võ giả huyết mạch Tây Vực đến đây, không quá mười người.
Hơn nữa, trong số những người này có đến phân nửa là thương nhân từ Tây Vực tới, không thông võ đạo. Còn có mấy người khác chỉ là võ giả cảnh giới Hậu Thiên. Với thực lực của bọn họ căn bản không diệt được Khâu gia.
Điều kiện phù hợp duy nhất chỉ có một tên võ giả Tây Vực Tiên Thiên cảnh giới. Đồng hành với hắn còn có hai tên võ giả Tiên Thiên cảnh giới ở Trung Nguyên. Ba người này đều có thực lực Thần Cung cảnh, muốn diệt một Khâu gia là rất đơn giản.
Tên võ giả Tây Vực kia vẫn chưa đi xa. Dựa theo tin tức của đám giang hồ phong môi, mấy võ giả Tây Vực này còn chưa rời khỏi phạm vi Kiếm Nam đạo. Cho nên, ba người Liễu Công Huyền nhất trí quyết định, ngay lập tức theo dõi hành tung tên võ giả kia.
Qua ba ngày đuổi theo, bọn họ cũng đến được biên giới với Kiến Nam đạo cùng Dự Nam đạo. Nơi này không còn thành trì hương trấn, chỉ có một tửu lâu khách điếm cho người nghỉ chân mà thôi.
Liễu Công Huyền chỉ vào tiểu điếm kia, nói: “Chúng ta đã chặn trước đối phương. Theo tin tức của đám giang hồ phong môi cho, chúng ta chỉ cần chờ ở đây. Đối phương muốn đến Dự Nam đạo nhất định sẽ đi qua đây.”
Ba người gật đầu một cái, đẩy cửa tiểu điếm ra.
Lúc này, bên trong tiểu điếm cũng không có bao nhiêu người. Chỉ có mấy tên thương nhân dừng chân nghỉ ngơi trên đường mà thôi.
Hiện tại, bây giờ sắc trời vẫn còn sáng, người đi ngang qua biên giới hai đạo cũng sẽ không dừng lại nghỉ ngơi. Vài thương nhân cùng võ giả lo lắng đi đường đêm nguy hiểm, không muốn ngủ ở lại bên ngoài nên mới đến nghỉ chân ở tiểu điếm này.
Sau khi gọi món, ba người Liễu Công Huyền yên lặng ngồi chờ. Chỉ có thi thoảng len lén truyền âm trao đổi một hồi.
Đến lúc sắc trời hơi đen, năm tên võ giả Tiên Thiên thân mặc cẩm bào đi vào từ bên ngoài.
Thấy năm người này, trong mắt Cung Văn Vũ nhất thời lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Cẩm bào trên người năm người này màu sắc bất đồng, tuy nhiên ai có kiến thức nhìn một cái là nhận ra được đây là vải Thục nổi tiếng của đất Tam Thục. Hơn nữa, cẩm bào kia trước sau còn thêu một chữ cổ thể viết chữ “Đường”.
Trên toàn bộ giang hồ, chỉ có duy nhất một nhân vật có loại trang phục này. Đó chính là một trong Tả Đạo Bát Môn, Xuyên Trung Đường môn!
Tả Đạo Bát Môn từ trước đến nay không nổi danh về sức chiến đấu, duy chỉ có ngoại lệ là Đường môn.
Đệ tử của Đường môn xông xáo giang hồ cũng khiến người khác kiêng kỵ nhất. Bởi ngươi chẳng thể nào biết một đệ tử Đường môn nhìn thì bình thường lại bỗng nhiên móc ra ám khí mạnh mẽ gì.
Chỉ có điều, người của Đường môn rất ít khi đến Trung Nguyên. Phạm vi hoạt động của bọn họ chỉ ở ba đạo Xuyên Trung, Tam Thục cùng Thục Trung.
Lúc này, năm tên võ giả Đường môn cũng nhìn thấy Cung Văn Vũ. Một tên võ giả Đường môn dẫn đầu trong số đó lúc này liền cười lạnh, nói: “Thật là oan gia ngõ hẹp, không phí chút công sức nào cũng bắt được.
Cung Văn Vũ, ngươi chạy đi xem nào? Giết Thiếu chủ Đường môn chúng ta, cho rằng chạy ra khỏi Tam Thục là an toàn rồi sao?”
Vừa nói, năm tên võ giả Đường môn kia vây lấy bàn Cung Văn Vũ. Những người còn lại trong khách điếm bất kể là thương nhân hay võ giả, ai nấy đều sợ hãi đứng qua một bên.
Bất kể là ai, chỉ cần là người lăn lộn trên giang hồ, nào có ai không biết đến sự lợi hại của vũ khí Đường môn?
Đến lúc đó, ám khí ngập trời bắn ra, uy thế đó ai mà cản được? Bọn họ sợ người Đường môn ngộ thương bọn họ, như vậy coi như bọn họ khóc không ra nước mắt.
Thấy người của Đường môn làm như vậy, Liễu Công Huyền cùng Hà Phong đều nhíu mày một cái, cảm giác Đường môn này hành sự cũng có phần quá mức bá đạo.
Ban đầu, chuyện của Cung Văn Vũ cùng Đường Minh của Đường môn, hai người họ đều nghe Cung Văn Vũ nói qua. Chuyện này ngược lại cũng không thể trách hắn hoàn toàn được.
Tính cách của Cung Văn Vũ có hơi cô độc. Bản thân hắn cũng không phải loại người tùy ý đi gây sự.