← Quay lại trang sách

Chương 1755 Khiêu khích (2)

Võ giả kia tuy vừa bị hộc máu, thậm chí binh khí vỡ nát, nhưng hắn dù sao không phải bị kiếm ý của Tô Tín gây thương tích thật sự, hắn chỉ bị luồng khí thế kia đè ép một chút, tình trạng vết thương không tính quá nặng.

Vì thế, có một võ giả cảnh giới Dương Thần cho hắn một viên đan dược và binh khí thượng hảo, khiến hắn tiếp tục tham gia đại hội đoạt đao này.

Vòng thứ nhất loại một nửa người, đợi đến đợt thứ hai lên sân, Tô Tín không chú ý mấy người khác, hắn chỉ theo dõi võ giả Hắc Kỳ bộ muốn xuống tay giết Hinh Nhi.

Đối thủ vòng này của tên đó là Trần Mãn Thương bên Lục Phiến Môn. Người của Lục Phiến Môn lắc đầu, thực lực của Trần Mãn Thương vốn rất yếu, thậm chí nếu không phải Tô Tín kiên trì, với thực lực của Trần Mãn Thương tuyệt đối không có tư cách được tuyển vào đại hội đoạt đao này, xem ra lần này Lục Phiến Môn bọn họ sẽ lại bị đào thải một người.

Nhưng vào lúc này, Tô Tín bỗng nói với Trần Mãn Thương:

“Ngươi không cần thắng ván này, có thể tổn thương đối phương đến mức nào thì cố gắng làm đến mức đó, nếu như có thể giết hắn càng tốt, việc này qua đi ngươi có thể đến Tây Bắc Đạo, trong ám vệ có một vị trí dành cho ngươi.”

Những người có mặt ngây ra, bọn họ đều biết thực lực của Trần Mãn Thương, Tô Tín thậm chí cũng nói rằng Trần Mãn Thương không cần thắng, đã như vậy thì Trần Mãn Thương làm sao tổn thương võ giả của Hắc Kỳ bộ được? Càng miễn bàn là giết người đó.

Trần Mãn Thương nghe lời Tô Tín nói thì trong mắt lộ tia vừa mừng vừa sợ, hắn thế nhưng trực tiếp một gối quỳ dưới đất, lớn tiếng nói với Tô Tín:

“Thỉnh Tô đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định làm hết sức!"

Đám võ giả trẻ của Lục Phiến Môn lộ vẻ coi thường Trần Mãn Thương, đừng nói bọn họ, ngay cả võ giả xung quanh cũng lộ biểu cảm tương tự.

Dưới gối nam nhi có hoàng kim, việc quỳ lạy trừ làm với phụ mẫu, ân sư ra, võ giả còn không thèm quỳ với trời đất nữa là.

Hiện tại tuy Trần Mãn Thương chỉ một gối quỳ dưới đất, nhưng bọn họ cho rằng hắn ôm chân quyền quý, không thèm giữ thể diện.

Trương Nhạc Phàn ở một bên thì thầm thở dài, trong đám người triều đình, hắn và Trần Mãn Thương có quan hệ khá tốt, hai người cùng xuất thân thấp nhất, cho nên hắn hiểu được biểu hiện của Trần Mãn Thương.

Loại võ giả không có núi dựa như bọn họ là khó khăn nhất, cho dù cuối cùng bọn họ miễn cưỡng vươn lên đến cảnh giới Hóa Thần tối đa cũng chỉ được vị trí tổng bộ đầu nhất đạo hoặc là tổng bộ đầu truy phong, tổng bộ đầu tập sự.

Nhưng hiện tại Tô Tín cho Trần Mãn Thương một nhiệm vụ, nếu hoàn thành tốt nhiệm vụ này thì sẽ là công đầu của Trần Mãn Thương, đại biểu cho hắn có thể gia nhập dưới trướng của Tô Tín, về sau Tô Tín là núi dựa của hắn.

Cho nên lúc này Trần Mãn Thương mới sẽ kích động đến thế, thậm chí vứt bỏ thể diện, chỉ vì ôm chân Tô Tín.

Cầm binh khí Uyên Ương Việt của mình, Trần Mãn Thương đi lên lôi đài, trong mắt lấp lóe sát khí lạnh lẽo.

Thực lực của hắn quả thực kém xa võ giả Hắc Kỳ bộ này, hắn thắng không nổi đối phương nhưng không đại biểu hắn không giết được người trước mắt.

Không thắng được nhưng hắn có thể giết đối thủ, điều này không mâu thuẫn.

Cảm giác tồn tại của Trần Mãn Thương ở trong Lục Phiến Môn thật ra rất thấp, hắn chỉ là một mật thám tập sự bình thường, vô luận là sức chiến đấu hay công tích đều là bình thường, không thấy có chỗ nào xuất sắc.

Nhưng một người như vậy lại được Tô Tín khâm điểm trở thành nhân tuyển tham gia đại hội đoạt đao, không nói đến đám võ giả Lục Phiến Môn bình thường có ý kiến, đám người đồng hành như Viên Thừa, Trần Hành cũng có ý kiến.

Hai người trên đài thực lực cách biệt quá xa, bọn họ chống mắt xem Trần Mãn Thương này rốt cuộc có thực lực gì có thể tổn thương đến đối phương.

Võ giả Tiên Thiên Hắc Kỳ bộ trên lôi đài nhe răng cười.

Lúc trước được cho một viên đan dược đã chữa lành hoàn toàn vết thương nhỏ của hắn, hắn tự tin trăm phần trăm trong vòng mười chiêu giải quyết Trần Mãn Thương phía đối diện.

Cho nên võ giả của Hắc Kỳ bộ này không nói dài dòng, trực tiếp huơ chiến phủ trong tay chém về phía Trần Mãn Thương, đơn giản trực tiếp thô bạo, nhưng khí thế kinh người, vô luận ngươi né kiểu gì đều ở trong phạm vi đường búa bao phủ.

Trần Mãn Thương cũng không muốn né, khi búa chém tới thì hắn bỗng giơ Uyên Ương Việt ném về phía võ giả Hắc Kỳ bộ như một ám khí, làm mọi người giật mình rớt tròng mắt.

Vừa lên đã ném binh khí của chính mình, đây là kiểu đánh gì vậy? Trực tiếp nhận thua?

Trần Mãn Thương đương nhiên sẽ không nhận thua, ngược lại trong mắt hắn còn lóe tia sáng nguy hiểm.

Uyên Ương Việt trực tiếp bay tới, võ giả Hắc Kỳ bộ đành phải trước tiên một búa đánh nát hai thanh Uyên Ương Việt, chân khí cường đại thậm chí đập nát vụn Uyên Ương Việt đúc từ tinh cương trăm luyện, hắn không cho Trần Mãn Thương có cơ hội cầm lại binh khí.

Nhưng Trần Mãn Thương không lùi, ngược lại áp sát võ giả Hắc Kỳ bộ, thân hình như cá bơi quanh người đối thủ, tay trái chọt vào mắt của võ giả Hắc Kỳ bộ, tay phải thì không biết từ bao giờ cầm một thanh chủy thủy nhỏ xinh cỡ bàn tay đâm về phía đan điền của võ giả Hắc Kỳ bộ.