Chương 1765 Quốc chiến (2)
Nhiều đệ tử Độc Cô thị có mặt không phục, nhưng không ai ngốc nói thẳng ra, nếu không thì đó là đắc tội Tiêu gia.
Mọi người bất đắc dĩ chờ mấy canh giờ, lúc này mới có một tên đệ tử của Độc Cô thị chạy vào bẩm báo có Tô Tín tới chơi.
Độc Cô Thành vội giục:
“Mau mời Tô đại nhân vào.”
Chờ lúc Tô Tín đi vào đại sảnh nghị sự của Độc Cô thị, Độc Cô Thành lập tức đứng lên chắp tay cười nói:
“Tô đại nhân, đã lâu không gặp, phong thái như cũ.”
Tô Tín cũng cười tủm tỉm nói:
"Độc Cô gia chủ cũng càng già càng dẻo dai."
Độc Cô Thành chau mày, cảm giác hơi ngậm ngùi.
Năm nay hắn chưa đầy hai trăm tuổi, so sánh với võ giả cảnh giới Dương Thần tuy không xem như trẻ tuổi nhưng tuyệt đối chưa già, Tô Tín nói hắn càng già càng dẻo dai là có ý gì?
Tuy rằng trong lòng hơi khó chịu, nhưng lúc này Độc Cô Thành không lộ ra ngoài mặt, ngược lại ra vẻ nói chuyện hợp nhau với Tô Tín.
Tô Tín trong lòng cười nhạt, Độc Cô Thành xem như một nhân vật, trước kia vì chuyện Tô gia khiến Tô Tín và Độc Cô thị xích mích, buộc Độc Cô thị cúi đầu là làm Độc Cô thị mất hết thể diện.
Tô Tín tin tưởng khi đó Độc Cô Thành ước gì giết chết Tô Tín, kết quả hiện tại Tô Tín không thấy chút xíu bất mãn trên mặt của Độc Cô Thành.
Tô Tín lười lá mặt lá trái với Độc Cô thị, hắn nói thẳng:
“Ta đã báo chuyện của Độc Cô thị cho mấy vị đại nhân của Đại Chu, bọn họ cũng đều đồng ý hợp sức với Độc Cô thị.”
“Giờ thì người của Độc Cô thị có thể xuất phát đi tuyến phòng thủ Bắc Cương gần chỗ Độc Cô thị các ngươi, phụ trách trấn thủ nơi đó, từ một số binh sĩ của Đại Chu ta hỗ trợ.”
“Tương tự, Độc Cô thị các ngươi sẽ không bị người khác chỉ huy, toàn bộ chiến trường Bắc Cương chỉ có hai vị đại tướng quân điều động người của các ngươi, đó là Tiết Chấn Nhạc và Lâm Tông Việt.”
Nghe thấy mấy tin tức này, người của Độc Cô thị đều là vừa lòng gật đầu, bọn họ có thể chấp nhận điều kiện như vậy.
Tiết Chấn Nhạc thì miễn bàn, đó là tồn tại cảnh giới Chân Vũ, Lâm Tông Việt là người cũ trong Đại Chu, một trong ba vị đại tướng quân của quân đội, thậm chí uy vọng trong quân đội lớn còn hơn Tiết Chấn Nhạc, từ Lâm Tông Việt chỉ huy không xem như làm Độc Cô thị mất mặt.
Tô Tín báo tin cho Độc Cô thị xong, hắn không quay về Thịnh kinh thành, mà chạy thẳng đến chiến trường Bắc Cương.
Tô Tín không muốn tham gia cuộc chiến, chiến tranh quy mô lớn cỡ này dù là tồn tại cảnh giới Chân Vũ cũng không thể ảnh hưởng tình hình cuộc chiến, hắn chỉ muốn nhìn xem quốc chiến cấp bậc trăm vạn người là như thế nào.
Tuyến phòng thủ của Bắc Cương rất dài, Kim Trướng Hãn Quốc lựa chọn chủ công một chỗ, tiến công rải rác các nơi khác để tách thực lực của Đại Chu ra.
Trong chiến trường chính, Tô Tín mới vừa bước vào phạm vi chiến trường liền cảm giác được khí huyết sát kinh thiên ập vào mặt, mấy chục vạn người va chạm vào nhau, dù là vũ lực cá nhân của võ giả Tiên Thiên cũng không làm nên tác dụng gì, đây là liều về thực lực tổng thể và sự phối hợp.
Nhưng xem cảnh tượng trên chiến trường thì bên Đại Chu chiếm cứ ưu thế.
Bên Đại Chu trang bị hoàn mỹ, máy móc mạnh mẽ như Đồ Long Nỗ thì dù là võ giả Tiên Thiên cũng không ngăn được.
Trong không trung truyền đến dao động càng lớn, Tiết Chấn Nhạc tay cầm Xích Viêm Bàn Long Thương đánh với Chiến Vô Nhị đang cuồng cười.
Chiến Vô Nhị như tên điên khiêu chiến cường giả thiên hạ quả thực có thực lực phi phàm, dù Tiết Chấn Nhạc tay cầm Xích Viêm Bàn Long Thương vẫn bị yếu thế.
Bên kia, Đại hãn đời trước 'Di Sơn Cổ Thần' Ngạc Nhĩ Đa tay cầm Xích Huyết Trảm Long Đao đánh nhau với Triệu Võ Niên.
Xưa kia Ngạc Nhĩ Đa từng bị Triệu Võ Niên gây thương tích, nhưng hiện tại hắn cầm Xích Huyết Trảm Long Đao, ngược lại đè ép Triệu Võ Niên.
Tô Tín đưa mắt nhìn ra xa hơn, Thiết Ngạo và Xích Liệt Cách, lão tổ của Cơ Tính hoàng tộc Kháo Sơn Vương Cơ Vũ Lăng đánh với Mạc Qua.
Thực lực của Thiết Ngạo cơ hồ hơi áp chế Xích Liệt Cách, Cơ Vũ Lăng cầm Duy Ngã Đạo Kiếm cướp của Thanh Thành Kiếm phái đánh cho Mạc Qua không có sức đánh lại.
Tám tồn tại cảnh giới Chân Vũ giao phong trên không trung, cách binh sĩ hai nước ở dưới đất càng xa, dù vậy, uy thế khi bọn họ giao thủ tựa như tận thế, cực kỳ làm cho người ta sợ hãi.
Tô Tín nhíu mày, hình như Đại Chu không quá lạc quan?
Đối diện Kim Trướng Hãn Quốc, Đại Chu hẳn là chiếm cứ ưu thế mới đúng, nhưng hiện tại thoạt nhìn Đại Chu đánh ngang tay với Kim Trướng Hãn Quốc, ít nhất về sức chiến đấu cấp cao thì là như vậy.
Tô Tín lắc đầu, trực tiếp đi vào đại trướng trung quân.
Lâm Tông Việt ngồi ngay ngắn giữa đại trướng, phát ra một chuỗi mệnh lệnh rồi mới đuổi mấy người khác ra ngoài đại trướng, thở phào một cái.
Trận chiến này gây áp lực rất lớn cho Lâm Tông Việt, Kim Trướng Hãn Quốc trăm phương ngàn kế khiến Đại Chu ít thời gian để phản ứng, cho nên lúc này Lâm Tông Việt chỉ có thể dùng sức mạnh trước mắt của Đại Chu để đối kháng.
Thấy Tô Tín đến đây, Lâm Tông Việt gằn giọng hỏi:
"Bên Độc Cô thị đã an bài xong chưa?"