Chương 1770 Đông Tấn ra tay
Nhưng sau đó Triệu Nguyên Điển bị ám sát trước đám đông, khi đó Tô Tín cũng ở, tất nhiên thấy được cảnh tượng này.
Tuy trước đây Triệu Nguyên Điển chết trong tay Diễn Na La, cường giả trong Nhân bảng được hắn mời tới làm môn khách, nhưng thích khách kia cũng rất ghê gớm.
Thế nên, ban đầu tất cả mọi người đều cho rằng thích khách là do đám tử tự của Triệu Nguyên Hỉ phái tới, nhưng dựa theo tính cách của Lý thái hậu, nàng chắc hẳn sẽ không truyền ngôi vị hoàng đế cho Triệu Nguyên Điển, vậy thì ngẫm nghĩ lại, tất cả điều này phải chăng đều là âm mưu, thật ra thích khách kia là do Lý thái hậu phái tới, lý do là muốn đẩy tội này cho đám nhi tử của Triệu Nguyên Hỉ sau khi Triệu Nguyên Điển bị ám sát, khiến cho những kẻ mơ ước ngôi vị hoàng đế này càng loạn hơn.
Lý thái hậu ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
"Dù bổn cung không có nhân tính cũng sẽ không phái người đi giết nhi tử của chính mình, bổn cung đã điều tra ra người phía sau màn, đồng thời đã xử lý xong."
Sau khi nói xong, Lý thái hậu trực tiếp rời đi, Triệu Vô Diệt thì khẽ thở dài, hắn không muốn Lý thái hậu biến thành người mà hắn cảm thấy xa lạ.
Lúc này, một lão giả không biết từ khi nào xuất hiện trong đại điện, im hơi lặng tiếng ở phía sau Triệu Vô Diệt, giống như đột nhiên xuất hiện.
Lão giả mặt mày ôn hòa, nhìn trông rất hiền lành, nhưng hắn mặc kim long mãng bào, nhìn qua hết sức uy nghiêm.
"Hoàng thúc, ngươi đã đến."
Triệu Vô Diệt không có quay lại, nhưng hắn biết người tới là ai.
Lão giả này chính là nhân vật cảnh giới Chân Vũ duy nhất hiện giờ của Đông Tấn, Vũ Thành Vương Triệu Sầm Giang.
Ngày xưa lúc Đại Tấn cường thịnh trấn áp thiên hạ, số lượng cảnh giới Chân Vũ tuyệt đối không ít hơn Đại Chu bây giờ, nhưng những người đó hoặc là chết trận, hoặc là nản lòng rời đi, còn có người giống như Triệu Võ Niên, rõ ràng mang huyết mạch của Hoàng Thất Đại Tấn, kết quả lại thành chủ của Hoàng Thất Cung Phụng Đường.
Đến khi Đại Tấn hoàn toàn sụp đổ, chỉ có một mình hắn là vẫn giữ lòng trung thành với Đại Tấn.
Triệu Sầm Giang xuất hiện ở phía sau Triệu Vô Diệt, hắn nhìn Triệu Vô Diệt, thở dài nói:
"Ta đã nghe qua sự tình năm đó của đám tiểu bối các ngươi, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi, nhưng bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, ngươi cũng không cần phải cố chấp như thế."
Triệu Vô Diệt mặt không đổi sắc gật đầu nói:
"Ta biết, nhưng không phải muốn là có thể dễ dàng dứt bỏ mây khói trần thế, dù là Huyền Trần Tử của Thái Nhất Đạo Môn cũng không làm được thái thượng vong tình chân chính."
Triệu Sầm Giang cười cười, Lục Địa Thần Tiên của cảnh giới Chân Vũ cho người cảm giác cường đại, thần bí, cao không thể chạm tới, đối với một ít võ giả cấp thấp thì đó thật sự là thần tiên, là tồn tại trong truyền thuyết.
Nhưng Triệu Sầm Giang cười rộ lên trông rất ôn hòa, nếu hắn cởi ra kim long mãng bào, người khác thậm chí sẽ nghĩ hắn chỉ là trưởng bối của một gia đình bình thường.
"Nói vậy cũng đúng, chỉ cần là con người thì đều không làm được thái thượng vong tình. Ta đã nghe chuyện vừa rồi, đến lúc đó ta sẽ ra tay, bên Đại Chu không có phái cường giả cảnh giới Chân Vũ trấn thủ, chỉ có đám võ giả tiểu bối Hạng Sở Cuồng, có thể giải quyết được."
Nhìn Triệu Vô Diệt, Triệu Sầm Giang lắc đầu nói:
"Vô Diệt, hiện tại ngươi là người có thiên phú tốt nhất trong hoàng tộc Triệu thị, dù đặt ở trong giang hồ thì ngươi cũng có thể sánh vai với những thế hệ kinh tài tuyệt diễm kia, ta có thể cảm nhận được ngươi đã lần mò tới ngưỡng cửa của cảnh giới Chân Vũ, vì sao ngươi không bước ra một bước nữa?"
"Ta đã già rồi, nếu không phải Đại Chu sợ ta cá chết lưới rách liều mạng với bọn họ, ước chừng Đại Chu sớm đã phái đại quân huỷ diệt Đông Tấn."
"Cho nên, Đông Tấn tiếp theo chỉ có thể giao cho ngươi, tốt nhất trước khi ta chết ngươi có thể bước ra bước cuối cùng này."
Triệu Vô Diệt lắc đầu nói:
"Cảnh giới Chân Vũ không phải là điểm cuối cùng, ta từng thấy ở Tàng Kinh Các Đại Tấn có bản chép tay cùng luận đạo của mấy vị Chân Vũ Đại Tấn ngày xưa."
"Ngưng pháp tướng, đạp thần kiều, mới có thể nhìn lên đỉnh phong."
"Trong giang hồ hiện nay, phần lớn cường giả cảnh giới Chân Vũ sau khi ngưng tụ pháp tướng liền dừng bước không tiến lên, bọn họ muốn đạp qua thần kiều, nhưng lại không biết đặt chân từ đâu, nói gì đến việc nhìn lên đỉnh phong cuối cùng của cảnh giới Chân Vũ?"
"Lý Bá Dương của Tạo Hóa Đạo Môn đã đạp trên thần kiều, tuy Huyền Khổ của Thiếu Lâm Tự không hoàn toàn bước trên thần kiều, nhưng đã bước qua một chân."
"Trên giang hồ, không ít người muốn bước lên cảnh giới này, cho dù thành tựu Lục Địa Thần Tiên cũng không ai cam nguyện đứng ở dưới nhìn lên người khác."
"Ta chỉ muốn truy cầu đường đạo hoàn mỹ nhất, trong khi ngưng tụ pháp tướng liền có thể thấy được con đường đi thông thần kiều."
Triệu Sầm Giang lắc đầu nói:
"Nhưng ngươi cũng biết chuyện này khó khăn biết bao? Ta già rồi, đã không còn hùng tâm tráng chí, không muốn lại đi liều mạng."
"Ngoài ra, cho dù bước lên thần kiều thì sao? Trong lịch sử có mấy người có thể vượt qua thần kiều, đứng trên đỉnh cao?"
"Hạo Thiên Thượng Đế của Thiên Đình, Phong Đô Đại Đế của Địa Phủ, thủy tổ ma đạo Đại Thiên Ma Tôn, Đạo Tổ của Đạo Môn, Phật Đà của Phật Môn, chúng ta đều biết những người này, còn những người chúng ta không biết, hai tay có thể đếm hết."