← Quay lại trang sách

Chương 1788 Mỗi người một ý nghĩ (2)

Nhiều người có mặt ở đây, không ai nhắc đến minh chủ gì đó, cố tình Hàn Thiên Sơn lộ ra ý tứ này, còn muốn cho Tô Tín làm minh chủ, rõ rành rành muốn Tô Tín leo cao té đau, khiến Tô Tín trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Chẳng qua Hàn Thiên Sơn không biết rằng khi Tô Tín thành lập liên minh này vốn đã không muốn nhường vị trí minh chủ cho ai!

Cho nên Tô Tín chẳng những không khiêm tốn, ngược lại thẳng thắn nói:

“Mượn lời may mắn của Hàn đường chủ, đám mọi rợ Kim Trướng Hãn Quốc muốn ra tay với Trung Nguyên ta, có ta cùng chư vị hợp sức, tự nhiên sẽ khiến bọn họ có đến mà không có về."

Những người có mặt đều nheo mắt lại, Tô Tín này dã tâm thật lớn.

Hàn Thiên Sơn ngồi vào chỗ, trong Thiên Hạ Thất Bang trừ Cái Bang hiện giờ không có bang chủ ra, chỉ có một nhà không đến, đó là Tranh Kiếm Minh.

Hàn Thiên Sơn ngồi ở ghế dưới thản nhiên nói:

“Tranh Kiếm Minh này lên mặt quá mức, Dự Nam Đạo của hắn cách Giang Hoài Đạo không xa, cố tình muốn xuất hiện vào phút chót, hắn thật sự cho rằng Tranh Kiếm Minh là đứng đầu Thiên Hạ Thất Bang sao? Để các tiền bối ở đây chờ hắn.”

Trong Thiên Hạ Thất Bang đương nhiên không thiếu ma sát xích mích, Bích Huyết Thanh Sơn Đường và Tranh Kiếm Minh bởi vì một ít việc nhỏ mà hơi mâu thuẫn với nhau.

Tranh Kiếm Minh chẳng qua là thế lực mới nổi từ sau khi Đại Chu thành lập, bang phái thành danh lâu năm như Bích Huyết Thanh Sơn Đường tự nhiên không thèm để vào mắt.

Tùy theo xung đột giữa hai bên tăng lên, Bích Huyết Thanh Sơn Đường chịu thiệt, Hàn Thiên Sơn cũng ngậm bồ hòn trong tay Địch Kinh Phi, hắn chủ động lùi bước, từ nay không dám coi khinh thế lực bang phái mới nổi như Tranh Kiếm Minh nữa.

Chẳng qua con người của Hàn Thiên Sơn lòng dạ hẹp hòi, hiện tại nhìn thấy cơ hội liền càu nhàu vài tiếng trút bực tức.

Nhưng ngay lúc này, một bóng dáng bước vào phòng nghị sự, khuôn mặt điển trai lạnh lùng, mặc đồ đen.

Người này hấp dẫn người ta chú ý nhất là ánh mắt, có màu xanh biếc, bắn ra ánh sáng khiếp người, khiến người không dám nhìn thẳng.

Tướng mạo rõ ràng như vậy, không cần nói mọi người cũng biết, người này là minh chủ của Tranh Kiếm Minh, Bích Nhãn Phi Long Địch Kinh Phi!

Trước khi Tô Tín nổi lên thì người này là nhân vật kiệt xuất nhất thế hệ trẻ trên giang hồ, chưa đến năm mươi tuổi đã bước vào Dương Thần, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sáng lập Tranh Kiếm Minh, được xếp vào Thiên Hạ Thất Bang, có thể nói là cự phách một phương giang hồ, chiến tích như vậy trừ Tô Tín ra, trong đám người ở đây không ai sánh bằng!

Địch Kinh Phi nhìn Hàn Thiên Sơn, trong con ngươi màu xanh biếc không mang chút cảm tình, khí thế trên người cũng bị hắn giấu đi, nhưng không hiểu sau đáy lòng Hàn Thiên Sơn dâng lên lạnh lẽo.

Hàn Thiên Sơn từng đấu với Địch Kinh Phi, nhưng đó là vào mười năm trước, khi ấy Địch Kinh Phi chỉ mới thăng cấp cảnh giới Dương Thần.

Lúc ấy Địch Kinh Phi đã rất khủng bố rồi, Hàn Thiên Sơn không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ mà tử chiến với Địch Kinh Phi, cho nên trong xung đột ngày ấy, Bích Huyết Thanh Sơn Đường bọn họ lùi bước.

Hiện tại hơn mười năm không thấy, Địch Kinh Phi vẫn luôn bế quan ẩn tu, thậm chí ít quản việc của Tranh Kiếm Minh, có thể nói là giấu mũi nhọn.

Nhưng Địch Kinh Phi như vậy càng khủng bố hơn, chỉ một ánh mắt đã làm Hàn Thiên Sơn nuốt ngược lại lời châm chọc mỉa mai sắp bật thốt khỏi miệng.

Địch Kinh Phi không mang theo nhiều người, chỉ có đệ đệ Địch Vân Phi đi theo sau lưng hắn.

Lúc trước Tô Tín tranh phong với Địch Vân Phi thì hắn là cảnh giới Tiên Thiên, hơn mười năm trôi qua, Địch Vân Phi vẫn chỉ là cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, thật khó tin.

Thế hệ bọn họ có thể bước vào Nhân bảng không dám nói xác suất trăm phần trăm, nhưng ít nhất có tám mươi phần trăm mọi người cuối cùng có thể bước vào cảnh giới Hóa Thần. Địch Vân Phi là đệ đệ ruột của Địch Kinh Phi, có tài nguyên của toàn bộ Tranh Kiếm Minh phụ trợ, cộng thêm Địch Kinh Phi là cao thủ hạng bảy Địa bảng tự mình dạy dỗ, kết quả đến hiện tại hắn thế nhưng vẫn là Tiên Thiên đỉnh phong, chuyện này rất kỳ lạ.

Thoạt nhìn Địch Vân Phi có chút sa sút, bề ngoài ba mươi mấy tuổi, trông già còn hơn Địch Kinh Phi, nếu chỉ xem mặt mày chắc chắn người ta sẽ cho rằng Địch Kinh Phi là đệ đệ, Địch Vân Phi là ca ca.

Địch Vân Phi nhìn Tô Tín ngồi trên ghế chủ, sánh vai với một đám cự phách giang hồ, trong lòng Địch Vân Phi thoáng qua tia phức tạp, không ghen tỵ, không thù hận, chỉ có cay đắng.

Trước kia đúng là Địch Vân Phi rất đố kỵ Tô Tín, không phục Tô Tín chút nào, lúc nào cũng muốn tranh phong với Tô Tín.

Nhưng khi hai người chênh lệch quá lớn, thậm chí xa bằng trời, không cùng một cấp độ với nhau thì sẽ không còn tâm tư ghen ghét nữa.

Cho nên Địch Vân Phi sớm bỏ cảm xúc đố kỵ, hận thù Tô Tín, đương nhiên, dù hắn không chịu buông xuống cũng vô nghĩa.

Địch Vân Phi biến thành bộ dạng này là tại hắn mà ra.

Lòng dạ của Địch Vân Phi không rộng rãi, cho nên lúc tranh phong với Tô Tín, hắn cứ dây dưa không ngớt.

Đối với Địch Vân Phi thì Tô Tín chỉ là một người ngoài, nhưng đồng dạng, hắn cũng có chấp niệm rất sâu với ca ca Địch Kinh Phi của mình.