← Quay lại trang sách

Chương 1840 Thanh Ly

Đám tán tu ở Nhữ Nam Đạo này hám lợi đen lòng, nhưng Đồng Vũ Dương không ngốc, có một số thứ bản thân có thể cầm thì cầm, không thể cầm được thì tốt nhất đừng đụng vào.

Đám tán tu Nhữ Nam Đạo này nghe Đồng Vũ Dương nói như vậy thì vẫn hơi không tin, bọn họ thật sự cầm khí giới đi thử một chút, quả nhiên như Đồng Vũ Dương nói, hoàn toàn không để lại chút vết tích nào trên bộ xương cốt yêu thú kia.

Võ giả Nhân bảng ở đây không nói gì, tuy xương cốt yêu thú trân quý, nhưng còn chưa quý đến mức khiến cho bọn họ động lòng.

Huống hồ bọn họ không thể trực tiếp thu bộ xương cốt yêu thú này vào trong túi giới tử, bởi vì xương cốt quá lớn, mà túi giới tử của bọn họ không to bằng.

Cho nên, thứ này ước chừng cuối cùng sẽ rơi vào tay Thất Hùng Hội và Thượng Quan thị, dù sao hai nhà này gần quan được ban lộc.

Đồng Vũ Dương chỉ về phía trước nói:

"Đằng trước còn có đường, nhưng nơi này hình như bị người đục mở ra."

Mọi người vòng qua xương cốt yêu thú kia, phía trước xác thực có một hành lang, nhưng hành lang này không giống như là thiên nhiên hình thành, mà là bị người đào bới mà thành.

Mọi người liếc nhau, thận trọng đi về phía trước thăm dò, nhưng càng đi, cảm giác lạnh lẽo càng trầm trọng, đám người ở đây liếc nhìn nhau, càng trở nên cẩn thận hơn.

Hơn nữa, hành lang uốn lượn khúc chiết, mọi người căn bản không nhìn ra nó rốt cuộc thông tới chỗ nào, thẳng đến khi đám người đi được nửa canh giờ, lúc này phía trước mới rộng mở trong sáng, lộ ra một mảnh đất trống rộng lớn, nhưng trong mảnh đất trống này trưng bày thứ khiến mọi người khó hiểu.

Ở giữa mảnh đất trống kia có hai cái xích sắt to lớn, một trong hai xích sắt đó quấn quanh cây khô đen nhánh hình thù kỳ lạ, còn xích sắt khác thì trống không.

Cây khô đó hết sức kỳ dị, ngọn cây có hai cái chạc cây lớn tựa như hai cái tay, mặt trước của cây khô có hoa văn giống như một khuôn mặt người, lộ vẻ cực kỳ tà dị.

Quan trọng nhất là trên cây khô còn cắm một thanh trường kiếm màu đỏ máu, lóng lánh sáng bóng, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

Đám người Hà Phong, Lăng Cửu Trần, Hinh Nhi thấy trường kiếm kia thì lập tức híp mắt, bọn họ đều là võ giả dùng kiếm, cực kỳ mẫn cảm với kiếm, bọn họ vừa nhìn đã nhận ra trường kiếm trước mắt này không phải màu đỏ, mà là hấp thu máu tươi nào đó mới xuất hiện loại hào quang màu đỏ này.

Mọi người lập tức nhìn về phía cây khô kia, lẽ nào thứ này cũng là Yêu tộc? Cái cây mà cũng có thể biến thành Yêu tộc sao?

Nhưng không đợi mọi người suy nghĩ nhiều, bỗng trong mắt của một võ giả tán tu đi cùng Đồng Vũ Dương lóe ra tia tham lam, hắn trực tiếp lao tới giơ tay chộp hướng trường kiếm kia!

Những võ giả tán tu này ước chừng đời này chưa từng sờ qua binh khí cấp Huyền, càng đừng nói tới tồn tại cao cấp hơn.

Nhìn hình dáng của trường kiếm trước mắt, thấp nhất cũng là binh khí cấp Địa, chỉ cần có thể lấy được nó, đời này hắn có thể không cần lo lắng điều gì nữa.

Bị điều khiển bởi lòng tham, hắn coi thường đám người Hà Phong ở xung quanh, chuẩn bị sau khi đoạt được kiếm thì chạy trốn.

Nhóm người Hà Phong không nghĩ tới sẽ có người lớn gan như vậy, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn võ giả kia chạm tay vào trường kiếm, rút thẳng ra.

Nhưng khi võ giả kia rút trường kiếm ra, mặt đất bỗng nhiên bắt đầu chấn động, vốn tất cả mọi người không có chú ý tới, thẳng đến bây giờ bọn họ mới nhìn lại, dưới chân cả đám thế mà phủ đầy trận pháp, trung tâm của trận pháp này chính là cây khô đó!

Ánh sáng trận pháp phát sáng, ý lạnh lẽo càng ngày càng đậm, võ giả đi đoạt kiếm kia trợn to mắt, bởi vì cây khô tựa như đang sống lại, đang không ngừng rung động, thấy cảnh tượng này, mọi người ở đây dù ngốc đến đâu cũng có thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra.

Chỗ này căn bản là nơi dùng để trấn áp đại yêu thượng cổ trong truyền thuyết kia, xiềng xích đó, trận pháp đó, bao gồm trường kiếm cắm trên cây khô cũng như thế!

Quan trọng nhất là có khả năng đây không phải là đại yêu, mà là yêu vương trong truyền thuyết có thể sánh ngang với Chân Vũ cảnh!

Tuy nhìn Yêu tộc bề ngoài uy mãnh, nhưng bị người tát một cái là chết tươi, bây giờ chỉ còn thừa lại một đống xương trắng.

Kết quả là, cây khô trước mắt này nhìn qua tầm thường nhưng trước đó bị xích sắt vô cùng vững chắc cuốn lấy, lại bị trận pháp cấm khóa, cuối cùng còn bị trường kiếm kia cắm vào thân thể hấp thụ máu tươi, tốn sức trấn áp như thế thì có thể tưởng tượng được cây khô này ở thời kỳ đỉnh cao là tồn tại như thế nào.

Hiện tại bọn họ thả nó ra, chỉ bằng đám võ giả Tiên Thiên như họ, sợ rằng đối phương chỉ lộ ra một chút khí thế thì cũng đủ giết chết toàn bộ người ở đây!

"Tên ngu xuẩn này!"

Thẩm Thanh Hồng tức giận trực tiếp đấm ra một quyền, đánh võ giả đoạt kiếm kia hộc máu bay ra ngoài.

Nhưng dáng vẻ này của hắn trừ khiến mọi người hả dạ ra thì không còn tác dụng nào khác, dù sao kiếm đã bị rút ra.

Thế nhưng ngay khi những người ở đây không biết nên làm thế nào mới ổn, cây khô kia lắc lư hai cái, cành cây rơi xuống đất vỡ nát, hoàn toàn không có hơi thở sinh mệnh.

Nhóm người thoáng chốc sững sờ, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ trước đó bọn họ đã đoán sai?