Chương 1841 Thanh Ly (2)
Nhưng khí tức lạnh lẽo ở xung quanh ngày càng dày đặc, đây không phải là ảo giác.
Trong lúc bọn họ đang nghi hoặc, một tiếng cười êm tai bỗng nhiên truyền đến:
"Hi hi hi, một vỏ cây già mà cũng có thể khiến các ngươi sợ thành bộ dạng này, nhân tộc thật sự rất nhát gan."
"Danh tiếng trước đây của vỏ cây già này rất lớn, nó chính là Thường Thanh Thụ Vương, một trong Thất Thập Nhị Lộ Yêu Vương thời thượng cổ, là Thất Thập Nhị Lộ Yêu Vương duy nhất dùng cây cối thành tựu yêu vương."
"Lão già này thực lực không được tốt, nhưng rất khó bị giết chết, cho nên nhân tộc các ngươi mới trấn áp nó tại đây, dùng lợi khí ma đạo Tỏa Hồn Liên khóa nguyên thần, rồi dùng đại trận Xích Hỏa Chân Viêm của Đạo Gia liên tục cho lửa cháy mạnh, lấy hỏa khắc mộc, không ngừng mài mòn sinh cơ của nó, cuối cùng dùng hung binh Ngưng Huyết Kiếm đâm vào bên trong yêu đan của nó, lúc này mới có thể cứng rắn hao mòn vỏ cây già này đến chết."
Mọi người nghe vậy lần lượt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên cạnh một xích sắt khác không biết khi nào xuất hiện một nữ tử vẻ ngoài đẹp kinh diễm đang cười nhìn bọn họ.
Nhưng trên người nữ tử này không có chút khí thế nào, thậm chí thân thể của nàng hơi trong suốt, vừa nhìn đã cảm thấy có chút quái dị.
Nếu Tô Tín ở đây, nhất định sẽ nhận ra nữ tử trước mắt này, nàng chính là một luồng nguyên thần của Thanh Ly!
Nhưng nguyên thần của Thanh Ly bị phong ấn ở đây tệ hơn nhiều so với nguyên thần của Thanh Ly mà Tô Tín đã phát hiện ở Tây Bắc.
Trước đây ở Tây Bắc nơi phong ấn Yêu tộc, Tô Tín phát hiện nguyên thần của Thanh Ly tuy rất suy yếu, nhưng cũng có thực lực nhất định, ít nhất nàng vẫn có thể huyễn hóa ra ảo giác Cửu Vĩ Thiên Hồ, thậm chí phát ra khí thế khiến ngay cả Tô Tín cũng không phân rõ thật giả.
Nhưng nguyên thần của Thanh Ly chỗ này đã suy yếu đến cực điểm, ngay cả hình bóng của bản thân cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.
Đương nhiên, mọi người ở đây không biết điểm này, khi bọn họ nhìn thấy Thanh Ly thì không có cảm giác kinh diễm, mà chỉ cảm thấy sợ hãi.
Dựa theo lời nàng nói, Thường Thanh Thụ Vương này chính là một trong Thất Thập Nhị Lộ Yêu Vương thượng cổ, kết quả bây giờ đã bị mài mòn ở đây, nhưng nữ nhân bỗng nhiên xuất hiện này vẫn còn sống, chẳng phải nói rõ là thực lực của nàng còn khủng bố hơn cả Thường Thanh Thụ Vương kia sao?
Nếu như vậy thì nàng cũng là yêu vương, còn là yêu vương có thực lực kinh khủng nhất, thấy xích sắt dưới chân nàng là biết ngay, sợi Tỏa Hồn Liên này quấn quanh người Thường Thanh Thụ Vương, nhưng Tỏa Hồn Liên vốn nên quấn quanh người nàng thì lại rơi trên mặt đất.
Thấy vẻ mặt của bọn họ, Thanh Ly không giải thích quá nhiều, nàng chỉ mang theo nụ cười nói:
"Ở nơi này trên vạn năm rốt cục nhìn thấy người, vừa lúc có thể thương lượng với các ngươi một chút, có người nào muốn dẫn ta đi ra ngoài không?"
Mang một yêu vương thượng cổ bị phong ấn đi ra ngoài sẽ có hậu quả gì? Loại chuyện như vậy ngẫm lại sẽ biết ngay.
Nhưng nhóm tán tu do Đồng Vũ Dương mang tới thì rục rịch.
Bọn họ chỉ là những kẻ xuất thân tán tu, ngày thường không có quá nhiều lý tưởng và trả thù, hiện tại bọn họ chỉ nghĩ đến việc bảo mệnh mà thôi, nếu không đưa yêu vương thượng cổ trước mắt này ra ngoài, có khi nào bọn họ sẽ bị giết?
Nhưng chưa đợi bọn họ mở miệng, 'Phục Hổ Tăng' Nguyên Tuệ của Thiếu Lâm Tự đã đứng ra trầm giọng nói:
"Yêu nghiệt! Thời thượng cổ ngày xưa các ngươi tàn sát vô số nhân tộc ta, bây giờ còn muốn đi ra ngoài họa loạn giang hồ à? Cho dù có chết ở nơi này thì chúng ta cũng phải đồng quy vu tận với ngươi, ngươi đừng nghĩ đến việc đi ra khỏi đây!"
Nghe Nguyên Tuệ nói như vậy, những võ giả tán tu kia thi nhau thầm mắng trong lòng, người của Thiếu Lâm Tự quả nhiên là đáng ghét nhất, ngươi muốn chết nhưng chúng ta không muốn!
Ngoài ra, mấy người Thẩm Thanh Hồng và Thượng Quan Thần Phong cũng cau mày, Nguyên Tuệ ngươi muốn làm liệt sĩ, nhưng chúng ta thì không, từ câu nói đầu tiên ngươi đã đại biểu cho chúng ta, cái này có ý gì đây?
Thanh Ly lắc đầu nói:
"Hòa thượng Phật tông quả nhiên ở đâu cũng đều khiến người ta không yêu thích nổi, sửa đúng câu của ngươi, ta sẽ không đồng quy vu tận với các ngươi, các ngươi không sống được, nhưng ta sẽ không chết."
Nguyên Tuệ lạnh lùng nói:
"Bây giờ ngươi muốn giết chúng ta?"
Thanh Ly khoát tay áo nói:
"Sửa đúng một điểm nữa, không phải ta muốn giết các ngươi, mà là những thủ đoạn do tiền bối của nhân tộc các ngươi đã bố trí muốn giết các ngươi, đương nhiên với bộ dạng hiện tại của ta thì không thể nào giết được các ngươi."
"Ngươi có ý gì?"
"Nhìn ở sau lưng các ngươi là biết ngay thôi."
Thanh Ly chỉ ra sau đám người.
Từ lúc tiến vào, mọi người đã bị Thường Thanh Thụ Vương và Thanh Ly hấp dẫn chú ý, chưa từng để ý động tĩnh phía sau bọn họ.
Cho tới hiện giờ bọn họ nhìn lại, điều này khiến đám người ở đây thoáng chốc có một loại cảm giác da đầu tê dại.
Chỉ thấy bức tường xung quanh bọn họ bắt đầu mấp máy, từng con quái vật hình người chen chúc chui ra từ trong những vách tường kia, rậm rạp đông đúc, quả thực không thể đếm hết, dường như những bức tường ở xung quanh đều được xây lên từ những con quái vật này.
Những quái vật hình người này toàn thân đen kịt, giống như da thịt hư thối, khắp cả người mọc đầy gai nhọn, cực kỳ dữ tợn.
Trước đó, bọn họ vẫn luôn cho rằng khí tức lạnh lẽo được phát ra từ người Thanh Ly và Thường Thanh Thụ Vương, và tới bây giờ bọn họ mới nhận ra, luồng khí tức lạnh lẽo đó là phát ra từ những con quái vật hình người này!