Chương 1851 Món quà lớn tặng cho Thiếu Lâm Tự (2)
Hiện giờ Tô Tín gặp cảnh khó đúng là lúc cần Địa Phủ bọn họ, dù cho đối thủ là Thiếu Lâm Tự, nhưng Địa Phủ sẽ không lùi bước, nếu không thì Địa Phủ chẳng còn là Địa Phủ.
Lúc xưa Thôi Phán Quan chiêu lãm Tô Tín từng nói với hắn rằng, dù cho về sau Tô Tín đắc tội Thiếu Lâm Tự thì Địa Phủ cũng dám đi Thiếu Lâm Tự đòi người, đây là hứa hẹn, cũng là tự tin của Địa Phủ.
Tô Tín đã đoán được thái độ của Địa Phủ, nhưng lần này Mạnh Bà đoán sai, hắn đến đây không phải vì muốn mời người của Địa Phủ ra tay.
Chỉ bằng vào các loại công pháp cường đại mà Tô Tín đang nắm trong tay, hắn tự tin có thể mời các cường giả của Địa Phủ ra tay, cũng tin tưởng với thực lực của Địa Phủ có thể cứng rắn chống lại Thiếu Lâm Tự.
Nhưng Tô Tín lo rằng một khi hắn bại lộ thân phận của Địa Phủ, đến lúc đó cường giả Địa Phủ ồ ạt kéo ra sẽ dẫn đến người của Thiên Đình ra tay, khi đó Thiên Đình và Địa Phủ đối chọi gay gắt, chính mình có thể cứu Hinh Nhi ra được hay không thì thành dấu chấm hỏi.
Huống hồ một khi bại lộ thân phận Địa Phủ của chính mình cũng sẽ đại biểu cho Tô Tín hoàn toàn xé rách da mặt với Đại Chu, cơ nghiệp hiện giờ phải bỏ hết, cho nên không đến phút cuối, Tô Tín tuyệt đối sẽ không vận dụng con bài chưa lật Địa Phủ.
Tô Tín nói với Mạnh Bà:
“Lúc cần Địa Phủ ra tay thì ta sẽ không khách khí, nhưng hiện tại ta chỉ muốn mượn một thứ.”
“Thứ gì?”
“Một khúc xương ngón tay của Phong Đô Đại Đế.”
Mạnh Bà nghe vậy thì hút ngụm khí lạnh, giật mình kêu lên:
“Ngươi điên sao?”
Mạnh Bà biết một khúc xương ngón tay của Phong Đô Đại Đế đại biểu cho cái gì, đó là lực lượng cấm kỵ mà ngay cả Chân Vũ cảnh cũng không thể điều khiển, tuyệt đối là thứ chỉ dùng khi muốn đồng quy vu tận với người khác.
Lúc trước Địa Phủ tìm được truyền thừa của Phong Đô Đại Đế, thứ duy nhất bọn họ có được là sáu khúc xương ngón tay này.
Phong Đô Đại Đế trời sinh sáu ngón, hắn dùng sáu ngón tay luyện thành một môn thần thông cực mạnh tên m La Sưu Hồn Thủ, thu nạp nguyên thần của đối thủ vào trong, luyện hóa thành yêu vật ác quỷ hung dữ, một khi thả ra, trong phạm vi mười dặm đều thành một mảnh quỷ vực, ngay cả Địa Tạng Vương từng chính miệng nói hắn cũng không thể điều khiển hoàn toàn thứ này.
Cho nên sau khi lấy được nó, Mạnh Bà trực tiếp phong cấm vào bảo khố của Địa Phủ, ai muốn sử dụng đều phải trải qua sự đồng ý của Địa Tạng Vương.
Mạnh Bà nhìn Tô Tín với ánh mắt hoảng sợ, nàng không thể ngờ Tô Tín muốn dùng thứ này, hắn tính làm gì? Huyết tẩy Thiếu Lâm Tự sao?
Dùng thứ này thì phỏng chừng võ giả dưới Dung Thần cảnh của Thiếu Lâm Tự đều không sống được, nhưng đồng dạng, Tô Tín cũng sẽ bị Huyền Khổ nổi điên truy sát, thậm chí là không chết không ngừng!
Đừng nhìn Huyền Khổ thường ngày ra vẻ giỏi nhịn, nhưng một vị cường giả Chân Vũ cảnh nếu như điên lên thì trường hợp đó quả thực không cách nào nhìn thẳng.
Tô Tín nhìn Mạnh Bà, thản nhiên nói:
"Ta không có điên, hoặc nên nói ta cảm giác mình còn chưa đủ điên, bởi vì chỉ có kẻ điên thật sự mới bị người kiêng kỵ, hiện tại Thiếu Lâm Tự thế nhưng còn dám động muội muội của ta, vậy chứng minh bọn họ cho rằng ta không đủ điên, cho nên lần này ta tính điên một lần cho bọn họ nhìn xem."
Tô Tín nói lời này bằng giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh đó khiến Mạnh Bà ớn lạnh sống lưng.
Qua một lúc sau, Mạnh Bà mới nói:
"Vận dụng thứ này cần được sự cho phép của Địa Tạng Vương đại nhân, ta cần đi gặp Địa Tạng Vương đại nhân, ngươi chờ ở đây giây lát.”
Mạnh Bà nói rồi thân hình trực tiếp biến mất tại chỗ, giữa không trung chỉ để lại mấy cánh hoa bay.
Cung điện của Địa Tạng Vương cực kỳ mộc mạc, không có trang sức hoa lệ gì, nhưng cột đá quanh cung điện khắc đầy kinh Phật, khiến người nhìn kỹ sẽ cảm giác bình yên.
Lúc này Địa Tạng Vương đang đưa lưng về phía Mạnh Bà, quan sát một pho tượng phật Địa Tạng Vương ở trước mắt mình.
Pho tượng phật này rất cũ kỹ, dường như mới được đào từ lòng đất lên, trông hết sức bình thường, nhưng Mạnh Bà biết bức tượng phật Địa Tạng Vương này là chí bảo truyền từ thượng cổ Phật tông, ngày xưa Địa Tạng Vương cướp từ tay của Thiên Đình, trong đó có vài thứ nàng nhìn không thấu, cũng chỉ có Địa Tạng Vương mới có tư cách tham ngộ.
Mạnh Bà đi vào trầm giọng nói:
"Đại nhân, Sở Giang Vương muốn dùng xương ngón tay của Phong Đô Đại Đế đối phó Thiếu Lâm Tự."
Địa Tạng Vương cười cười, tuy rằng hiện tại hắn đưa lưng về phía Mạnh Bà, nhưng nàng cảm giác rõ ràng Địa Tạng Vương đang cười, nụ cười hiền hòa.
"Ha ha, Sở Giang Vương có quyết tâm rất lớn, nếu hắn đã quyết định, vậy đưa thứ đó cho hắn đi."
Nghe lời Địa Tạng Vương nói, Mạnh Bà thầm giật nảy mình, nàng không kiềm được nói:
"Đại nhân, Sở Giang Vương định lấy thứ này đi đối phó Thiếu Lâm Tự, lỡ như hắn thật sự nổi điên sử dụng thứ này trong Thiếu Lâm Tự, toàn bộ Thiếu Lâm Tự sẽ hoàn toàn hủy hoại chỉ trong chốc lát!”
“Dù lúc đó cường giả của Thiếu Lâm Tự chưa chết cũng chỉ có thể tìm nơi khác dựng lại Thiếu Lâm Tự, lực lượng trong xương ngón tay mà bùng nổ thì trong phạm vi mười dặm sẽ vĩnh viễn trở thành một mảnh quỷ vực!"
Mạnh Bà nhìn Địa Tạng Vương, nàng biết Thiếu Lâm Tự có ý vị như thế nào với người trước mắt, tuy rằng ngày xưa hắn bị đồng môn đâm một nhát rất đau, nhưng nàng biết hắn từng trút bao nhiêu tâm huyết vào Thiếu Lâm Tự.