Chương 1852 Địa Tạng Vương
Bởi vậy Mạnh Bà cho rằng thái độ của Địa Tạng Vương nhất định là có thể giết người của Thiếu Lâm Tự, nhưng không thể phá hủy Thiếu Lâm Tự, nào ngờ hiện tại hắn thế nhưng cho phép Tô Tín vận dụng xương ngón tay của Địa Tạng Vương, lỡ như Tô Tín thật sự sử dụng thứ này trong Thiếu Lâm Tự thì không còn gì nữa.
Mạnh Bà không kiềm được hỏi:
“Lẽ nào đại nhân còn đang ghi hận Thiếu Lâm Tự sao?"
Địa Tạng Vương lắc đầu, nói:
“Từ lâu đã không còn hận.”
“Vậy tại sao ngài còn đồng ý đưa xương ngón tay của Phong Đô Đại Đế cho Tô Tín?”
Địa Tạng Vương xoay người lại, áo tu màu trắng ngà tôn hắn vô cùng thánh khiết, không giống cầm đầu một tổ chức ngầm, ngược lại giống cao tăng đắc đạo còn hơn Huyền Khổ.
"Không còn hận, cũng không còn chấp niệm, Thiếu Lâm Tự đối với ta thì chỉ là Thiếu Lâm Tự, tham sân si hận, thế gian bao nhiêu phiền não, ta đã buông xuống bọn họ từ lâu.”
Địa Tạng Vương chỉ vào chính mình nói:
"Trong lòng có phật, nơi nào đều là Thiếu Lâm, trong lòng vô phật, cho dù thân ở Thiếu Lâm Tự cũng vẫn dính đầy hạt bụi. Chấp niệm của ta đã buông xuống, đáng tiếc trong Thiếu Lâm Tự có rất nhiều người không thể buông xuống chấp niệm, trong đó có sư huynh của ta.”
“Tâm có chấp niệm, mới có thể buông xuống chấp niệm. Tâm có vướng bận, mới có thể chẳng chút vướng bận.”
“Nhìn thấu phần này thì đó là tạo hóa, nhìn không thấu thì sẽ chìm đắm.”
“Trong truyền thuyết, Địa Tạng Vương từng phạt đại chí nguyện to lớn, địa ngục không trống, thề không thành phật, lòng mang đại từ bi, Địa Tạng Vương không phải phật, nhưng hắn buông xuống chấp niệm thành phật, thật ra hắn đã là phật."
Biểu cảm trên mặt của Địa Tạng Vương lúc này giống với tượng phật Địa Tạng Vương hơi cũ nát ở sau lưng hắn, cả hai dường như đã hòa thành một thể.
Mạnh Bà có chút mê mang, nàng không hiểu lời Địa Tạng Vương nói là có ý gì, nhưng mấy năm nay Địa Tạng Vương không ra tay, Mạnh Bà vẫn cảm giác được thực lực của Địa Tạng Vương càng lúc càng khủng bố.
Ngay lúc này, Địa Tạng Vương chợt nói với Mạnh Bà:
“Đôi lúc buông xuống chấp niệm thì ngươi sẽ nhận được càng nhiều, ta đã buông chấp niệm trong lòng, còn ngươi thì khi nào mới chịu buông chấp niệm?”
Mạnh Bà sửng sốt, sau đó nàng cười khổ lắc đầu nói:
"Ta không có đạo hạnh cao thâm như ngài, cho nên không thể buông chấp niệm của ta.”
Mạnh Bà đổi giọng:
“Tuy ta không thể buông chấp niệm trong lòng nhưng ta có thể đánh nát nó! Dù sao kết quả như nhau.”
Địa Tạng Vương lắc đầu, không khuyên nhủ thêm.
Mạnh Bà là thành viên gia nhập Địa Phủ sớm nhất, Địa Tạng Vương biết nàng trải qua những gì, nếu có thể cởi bỏ thì Địa Tạng Vương đã sớm gỡ bỏ cho nàng.
Vì vậy Địa Tạng Vương bỏ qua đề tài này, nói với Mạnh Bà:
“Giao xương ngón tay của Phong Đô Đại Đế cho Sở Giang Vương đi, hắn biết nên dùng như thế nào.”
“Tuy Sở Giang Vương muốn làm người điên, tiếc rằng hắn không phải kẻ điên, cho dù hắn đúng là điên thì cũng là kẻ điên có lý trí, về mặt này, hắn có chừng mực hơn ngươi và ta.”
Mạnh Bà gật đầu, vái chào một cái, trực tiếp rời khỏi cung điện của Địa Tạng Vương.
Địa Tạng Vương quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt nhìn chăm chú tượng phật Địa Tạng Vương Bò Tát, lẩm bẩm:
“Ta đã buông xuống chấp niệm, Thiếu Lâm cũng không tiếp tục là Thiếu Lâm Tự của ta, nhưng buông xuống chấp niệm cũng nên có cái kết thúc mới đúng, ngày chấm dứt là khi nào? Phải chăng là lần này?”
Có lệnh của Địa Tạng Vương, Mạnh Bà không chậm trễ, nàng trực tiếp đi bảo khố lấy xương ngón tay của Phong Đô Đại Đế ra giao cho Tô Tín.
Sau khi nhận xương ngón tay, Tô Tín không ở lại lâu, mà là trực tiếp rời đi.
Lúc này trong Thiếu Lâm Tự, Huyền Khổ và thủ tọa của ba đường bốn viện một các của Thiếu Lâm Tự đều có mặt, bọn họ đang thảo luận chuyện Hinh Nhi.
Thiếu Lâm Tự tuy rằng ngoài mặt nói cái gì chúng sinh bình đẳng, nhưng bản thân bọn họ biết loại chuyện này căn bản là không tồn tại.
Nếu lần này bị Yêu tộc bám vào không phải Tô Hinh Nhi mà chỉ là một võ giả tán tu tầm thường, vậy bọn họ phỏng chừng hai lời không nói, trực tiếp đánh đối phương vào Trấn Ma tháp, lấy danh nghĩa khiến đối phương hy sinh vì sự an ổn của giang hồ.
Nhưng vấn đề là lần này đối tượng chính là muội muội ruột của Tô Tín, đệ tử quan môn của Mạnh Kinh Tiên, bọn họ đương nhiên không thể ra quyết định qua loa như thế.
Cho nên trong khoảng thời gian này Thiếu Lâm Tự đều vắt óc nghĩ cách hoàn toàn tách nguyên thần của Tô Hinh Nhi và nguyên thần Yêu tộc ra.
Dù sao nếu chuyện này có thể hòa bình giải quyết mới là tốt nhất, thực lực cúa Tô Tín và Mạnh Kinh Tiên không bằng Thiếu Lâm Tự bọn họ, vấn đề là hai người này đều là tồn tại cực kỳ hóc búa.
Tô Tín hành sự điên cuồng hơn nữa không hề cố kỵ, nhưng người của Dịch Kiếm Môn càng nổi tiếng điên, đối với hai người này, Thiếu Lâm Tự phải đề phòng.
Huyền Minh mở miệng hỏi:
"Phương trượng, nguyên thần của Tô Hinh Nhi và Yêu tộc đó thật sự là không cách nào tách ra sao?”
Huyền Khổ lắc đầu nói:
"Ngươi biết là ta cũng không giỏi về cái này, thậm chí trong Thiếu Lâm Tự ta, số võ giả nghiên cứu hơi sâu về nguyên thần chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“Ta đã mời sư bá Không Đức xuất quan nghiên cứu chuyện này, cần chờ thêm mấy ngày mới có kết quả."
Huyền Minh gật đầu, Không Đức là thủ tọa Dược Vương Viện đời trước của Thiếu Lâm Tự bọn họ, nghiên cứu nguyên thần tinh thâm nhất trong Thiếu Lâm Tự.