Chương 1855 Lên Thiếu Lâm
Giây lát sau, Lý Phôi và ba tên võ giả Dương Thần cảnh nhóm Nhạc Đông Lưu đến, còn có mấy trăm tinh nhuệ Ám Vệ.
Nói thật lòng, biết mục tiêu Tô Tín chuẩn bị đấu cứng thế nhưng là Thiếu Lâm Tự, ba người nhóm Nhạc Đông Lưu hơi thấp thỏm.
Bọn họ biết Thiếu Lâm Tự là tồn tại như thế nào, chí tôn giang hồ ngày xưa không dễ chọc, bọn họ chỉ là cung phụng dưới tay Tô Tín, không phải thân tín có thể bán mạng vì hắn giống như Lý Phôi.
Nhưng dù vậy bọn họ cũng vẫn đến, dù sao bọn họ mấy năm nay làm việc cho Tô Tín được nhiều chỗ tốt, các loại vật tư cung phụng không ít, hiện tại xảy ra chuyện mà bọn họ bỏ chạy ngay thì thanh danh của họ sẽ bị hủy.
Cho nên Tô Tín khiến bọn họ ra tay thì họ vẫn sẽ ra tay, chẳng qua bọn họ không bán mạng cho Tô Tín.
Tô Tín gần như hiểu thấu tâm tư của ba người này, nhưng hắn không cần, hắn vốn không muốn dựa vào bọn họ đấu cứng với Thiếu Lâm Tự, gọi ba người đến chỉ vì muốn tăng thêm thanh thế.
Lý Phôi chắp tay, vẻ mặt âm u lạnh lẽo nói:
“Đại nhân, mọi người đã đến đông đủ."
Lý Phôi gần như nhìn Hinh Nhi lớn lên, bây giờ đám lừa trọc Thiếu Lâm Tự muốn áp Hinh Nhi vào Trấn Ma tháp, nếu Tô Tín không đứng ra, dựa theo tính cách của Lý Phôi, tuy hắn đánh không lại Thiếu Lâm Tự, nhưng trên giang hồ hễ có hòa thượng thì hắn sẽ gặp tên nào giết tên đó, giết đến khi Thiếu Lâm Tự sợ sệt mới thôi.
Tô Tín gật đầu nói:
"Đi, cùng ta lên Thiếu Lâm Tự!”
Tô Tín không có che giấu hành tích, trực tiếp theo từ Bắc Nguyên Đạo vào Hà Nam Đạo, thẳng đến Thiếu Thất Sơn.
Lúc này bên dưới Thiếu Thất Sơn, một đám người giang hồ đều nghe tin Tô Tín đến, việc này cũng khiến trong lòng bọn họ mừng thầm, lần này bọn họ không chờ uổng công, đã tới lúc mở màn vở kịch.
Lúc này trong Thiếu Lâm Tự, Huyền Khổ nói với Huyền Minh:
"Đi cửa nghênh tiếp Tô Tín đi, sự tình lần này về đại nghĩa thì Thiếu Lâm Tự chúng ta không sai, nhưng về tiểu tiết thì nợ Tô cô nương kia.”
Huyền Minh gật đầu, hắn hiểu ý của Huyền Khổ.
Lần này bọn họ mang Tô Hinh Nhi đến Thiếu Lâm Tự trấn áp không phải vì thù riêng với Tô Tín, mà là không muốn để Yêu tộc lại lần nữa tàn phá giang hồ, để tránh tạo thành họa lớn hơn nữa.
Người của Thiếu Lâm Tự không phải vì ích kỷ riêng mình, mà là vì đại nghĩa, cho nên bọn họ sẽ không hối hận.
Nhưng lúc ấy ở nơi phong ấn yêu vương, nếu không có Hinh Nhi đứng ra chủ động dung hợp nguyên thần của Thanh Ly, vậy đám thanh niên tài tuấn trên giang hồ sẽ chết ở đó hết, trong đó có đệ tử Nguyên Tuệ mà Thiếu Lâm Tự chuyên tâm bồi dưỡng ra.
Tuy Nguyên Tuệ đã nói hắn sẽ tự phế võ công, thậm chí dùng tính mệnh trả ân tình của Hinh Nhi, nhưng Thiếu Lâm Tự tự nhiên là không thể nào khiến đệ tử mình bỏ ra hơn mười năm bồi dưỡng tự phế võ công, cho nên về tiểu tiết thì Thiếu Lâm Tự nợ Tô Hinh Nhi một nhân tình.
Lúc này ở chân núi Thiếu Thất Sơn, Tô Tín đã mang theo đám người Lý Phôi leo lên Thiếu Lâm Tự, sau lưng bọn họ là đám đông võ giả giang hồ, có người của các thế lực lớn, một ít giang hồ phong môi, có cả võ giả tán tu, tất cả đều vì chú ý chuyện hôm nay.
Tô Tín chậm rãi bước trên bậc thang lên núi, phong cảnh Thiếu Thất Sơn cực kỳ tú mỹ, có thể gọi là một mảnh đất báu.
Nhưng lúc này trên người Tô Tín mang theo khí túc sát, khí túc sát hòa vào thiên địa xung quanh, khiến đất báu phong cảnh xinh đẹp này thêm chút sát khí âm trầm, cho người cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Nhưng lúc này một ít võ giả Dương Thần cảnh nhìn Tô Tín với ánh mắt giật mình.
Bởi vì hành vi này của Tô Tín thậm chí đã là thông qua lực lượng của mình thay đổi lực lượng xung quanh, tuy hắn không phải Chân Vũ, nhưng về mặt lực lượng hiển nhiên đã là đến gần tồn tại Chân Vũ cảnh.
Đỉnh Thiếu Thất Sơn là một quảng trường phẳng to lớn, chính giữa là sơn môn của Thiếu Lâm Tự.
Nền quảng trường phẳng rậm rạp dấu chân hoặc nông hoặc sâu, tất cả đều là dấu vết đám đệ tử của Thiếu Lâm Tự sáng sớm tập võ ở đây để lại.
Lúc này Huyền Minh đã đứng trước sơn môn, sau lưng hắn còn đứng đông đủ thủ tọa ba đường bốn viện một các của Thiếu Lâm Tự, có trên nghìn đệ tử của Thiếu Lâm Tự.
Đám người thế lực võ lâm thấy phong cách đó thì hút ngụm khí lạnh.
Đã bao nhiêu năm rồi Thiếu Lâm Tự không bày ra rầm rộ như vậy? Bọn họ làm thật ra là cho Tô Tín mặt mũi hay vì kiêng kỵ Tô Tín?
Nhìn thấy Tô Tín tiến lên, Huyền Minh chắp hai tay vào nhau, niệm phật hiệu:
"A di đà phật, Tô thí chủ, đã lâu không gặp.”
Tô Tín đứng trước đài, trên khuôn mặt cứng ngắc nặn ra một nụ cười nói:
“Đúng vậy, lâu không gặp, đám lừa trọc Thiếu Lâm Tự, ta đến mang về muội muội của ta."
Lời vừa nói ra, những người có mặt thay đổi sắc mặt, người bên Thiếu Lâm Tự thì sắc mặt âm trầm, đen như nhọ nồi.
Tuy rằng Tô Tín thế tới rào rạt, nhưng bọn họ không ngờ hắn sẽ nói ra một câu như vậy.
Trên Thiếu Thất Sơn, ở trước mặt chúng cường giả Thiếu Lâm Tự nói hòa thượng của Thiếu Lâm Tự là lừa trọc, đây là lá gan lớn cỡ nào? Tự tin lớn đến mức nào? Mấy nghìn năm chưa từng phát sinh chuyện như vậy.
Huyền Quảng nóng tính bước ra, lạnh giọng nói:
"Tô Tín! Ngươi tìm cái chết!"