Chương 1856 Lên Thiếu Lâm (2)
Huyền Minh vung tay ra hiệu Huyền Quảng lùi xuống, hắn nhìn Tô Tín trầm giọng nói:
“Tô Tín, Thiếu Lâm Tự ta đúng là có thù hận ân oán với ngươi, nhưng Thiếu Lâm Tự ta còn chưa thấp hèn đến nỗi dùng một nữ nhân để trả thù uy hiếp ngươi.”
“Người trên giang hồ đều biết câu không trút họa lên người nhà, Thiếu Lâm Tự ta càng sẽ không làm loại chuyện này, lần này chúng ta mang Tô Hinh Nhi lên Thiếu Lâm Tự, là vì giang hồ! Là vì thiên hạ thương sinh!”
“Tuy ngươi là võ giả Dương Thần cảnh, nhưng còn quá trẻ tuổi, ngươi căn bản không biết đại chiến thượng cổ khủng bố đến mức nào, Yêu tộc mạnh đến cỡ nào! Đó là sự cường đại đủ khiến ngươi cảm giác được tuyệt vọng!”
“Xưa kia tiền bối nhân tộc không dễ đánh xuống giang sơn, nhân tộc ta có thể đi đến hiện tại cũng không dễ dàng, cho nên bất cứ tồn tại nào uy hiếp đến nhân tộc ta đều hẳn là bị trấn áp! Dù cho nó chỉ có một chút xíu khả năng.”
Huyền Minh mạnh mẽ khẳng khái nói đến đây thì dịu giọng xuống:
"Tô Tín, Tô đại nhân, ngươi là trọng thần triều đình, chắc ngươi có thể tra tư liệu trong triều đình biết thảm trạng cuộc chiến thượng cổ xưa kia và Yêu tộc.”
“Cho nên ta hy vọng ngươi lấy đại cục làm trọng, đừng làm những điều vô dụng này, huống hồ Thiếu Lâm Tự cũng không phải muốn giết Tô cô nương, chúng ta chỉ muốn trấn áp Yêu tộc trong đầu của Tô cô nương.”
“Hơn nữa hiện tại thủ tọa Đại Dược Vương viện cũ của Thiếu Lâm Tự ta, Không Đức đại sư đang nghiên cứu phương pháp tách nguyên thần ra, không chừng chẳng bao lâu sau sẽ nghiên cứu ra phương pháp kia, đến lúc đó tự nhiên có thể tách nguyên thần của hai người ra, vậy thì Tô cô nương có thể thuận lợi xuống núi.”
Huyền Minh nói một tràng, nhưng Tô Tín đứng phía đối diện sắc mặt không chút thay đổi.
Hơn nữa cuối cùng trên mặt Tô Tín bỗng lộ ra chút ý cười, ý cười càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành cuồng cười nhạo báng.
Người của Thiếu Lâm Tự sắc mặt âm trầm nhìn Tô Tín đứng đó cuồng cười.
Bọn họ nghe được nhạo báng, miệt thị trong tiếng cười, khiến đệ tử Thiếu Lâm Tự ở đây đều lộ ra một chút vẻ giận dữ.
Thiếu Lâm Tự bọn họ rõ ràng đã giải thích nguyên nhân hậu quả của chuyện này, kết quả Tô Tín nhà ngươi vẫn giữ thái độ đó, rốt cuộc ngươi muốn sao?
Mà lúc này Tô Tín cười cười, hắn còn vỗ tay, bộ dáng rẻ rúng chọc tức Huyền Quảng suýt ra tay.
“Huyền Minh đại sư quả nhiên không hổ là cao tăng thay thế Huyền Khổ phương trượng chấp chưởng Thiếu Lâm Tự nhiều năm, tại hạ bội phục, rất bội phục."
Tô Tín đột nhiên ngước đầu nhìn Huyền Minh, lạnh lùng nói:
“Nhưng mấy thứ ngươi nói đó liên quan gì ta? Đại nghĩa cái gì? Chó chết!”
“Đám lừa trọc Thiếu Lâm Tự các ngươi luôn đáng ghét như vậy, vì đại nghĩa là các ngươi có thể đại biểu ý chí, tư tưởng của những người khác hay sao?”
Tô Tín nhìn Huyền Minh, châm chọc nói:
“Các ngươi làm như vậy quả thực là điển hình tìm đường chết, biết tại sao đến hiện tại các ngươi còn có thể nhảy nhót nói năng ẩu tả ở đây không? Là bởi vì Thiếu Lâm Tự các ngươi có thực lực, là chí tôn võ lâm ngày xưa.”
“Nếu các ngươi không có thực lực mà còn lèm bèm nói nhiều ở đây thì đơn thuần là chán sống!”
“Huyền Minh, ta hỏi ngươi câu cuối, Hinh Nhi, rốt cuộc ngươi có giao ra hay không?”
Những người ở đây nghe lời Tô Tín nói đều không kiềm được la một tiếng hay.
Đám người giang hồ từ lâu đã ghét phương thức hành sự của Thiếu Lâm Tự.
Thiếu Lâm Tự luôn giơ lá cờ đại nghĩa để lo chuyện bao đồng, cố tình đám người này có thực lực cực kỳ cường đại, khiến một số người giang hồ vừa ức chế vừa ráng nhịn.
Hiện tại Tô Tín cuối cùng nói ra tiếng lòng của bọn họ, nếu đám hòa thượng Thiếu Lâm Tự không có thực lực mạnh như vậy, e rằng cái đầu trọc của bọn họ đã sớm bị người đánh nổ vô số lần.
Trầm Vô Danh của Thất Hùng Hội đứng ra, lạnh lùng cười:
“Lão hòa thượng Huyền Minh, ngươi nói mấy thứ này Tô đại nhân không nghe, không bằng ngươi niệm một đoạn kinh thử xem có thể nguôi ngoai lửa giận trong lòng Tô đại nhân hay không?”
Chủ của Thiên Hạ Thất Bang cũng đến đây, dù sao trên danh nghĩa thì Tô Tín là minh chủ của bọn họ, tuy rằng bọn họ không thể công khai giúp Tô Tín, nhưng có thể làm như bây giờ, múa mép khua môi, chèn ép Thiếu Lâm Tự.
Huống hồ Thiên Hạ Thất Bang vừa chính vừa tà, đám người Thiếu Lâm Tự hay xía vào chuyện của bọn họ, chẳng qua trước kia Thiên Hạ Thất Bang ráng nhịn, nhưng hiện tại có Tô Tín xung phong, bọn họ hào hứng bỏ đá xuống giếng.
Hơn nữa lần này Tô Hinh Nhi cũng xem như cứu tiểu nhi tử của Trầm Vô Danh, Thẩm Thanh Hồng. Đừng nhìn tính cách của Trầm Vô Danh hơi nuốt hận sẽ trả, nhưng thật ra hắn là loại hào kiệt lùm cỏ giang hồ điển hình, có thù sẽ trả, có ân cũng sẽ không quên đi, những ân oán cũ với Tô Tín đã chấm dứt từ lúc Tô Hinh Nhi cứu nhi tử của hắn, cho nên Trầm Vô Danh là người đầu tiên đứng ra chèn ép Thiếu Lâm Tự.
Có Trầm Vô Danh dẫn đầu, người khác trong Thiên Hạ Thất Bang cũng thi nhau châm chọc mỉa mai.
Kim Cửu Nguyệt của Niên bang cười híp mắt nói:
“Đúng rồi, nghe nói phật pháp của Thiếu Lâm Tự thông thần, ngay cả những ma đạo ác đồ đều có thể bị cảm hóa, không bằng hiện tại cảm hóa Tô đại nhân trước?”
Hàn Thiên Sơn của Bích Huyết Thanh Sơn Đường cười quái dị một tiếng nói:
"Chỉ sợ hiện tại Thiếu Lâm Tự là thẹn trong lòng, cho nên không niệm kinh văn nổi, sợ bị Phật tổ trách tội, ha ha ha!"