← Quay lại trang sách

Chương 1857 Cương quyết

Đám võ giả của Thiếu Lâm Tự bị chèn ép sắc mặt đỏ rực, trên mặt lộ ra tức giận rồi lại không biết làm sao.

Trước mắt là chuyện giữa bọn họ và Tô Tín, đám người này ở một bên xem náo nhiệt bỏ đá xuống giếng, bọn họ cũng không thể thật sự đánh người ta.

Huyền Minh dường như không nghe thấy lời của đám người Trầm Vô Danh, hắn nhìn Tô Tín, lắc đầu nói:

"Ta đã nói, Thiếu Lâm Tự không phải không giao ra Tô cô nương, mà là cần trấn áp nguyên thần Yêu tộc ở trong đầu Tô cô nương.”

“Chỉ cần chúng ta có thể tách nguyên thần Yêu tộc với nguyên thần của Tô cô nương thì sẽ thả Tô cô nương xuống núi ngay!”

Tô Tín không thấy lạ trước thái độ của Thiếu Lâm Tự, nếu chính mình mang theo người lên núi đòi muội muội một tiếng, Thiếu Lâm Tự liền thả người thì mới kỳ lạ.

Thanh Ly đứng sau lưng Tô Tín trong mắt lóe tia sáng kỳ lạ, không quá bắt mắt, những người ở đây tập trung vào Tô Tín và Thiếu Lâm Tự Huyền Minh, ngược lại không có chú ý Thanh Ly như cái đuôi theo hắn.

Lúc này trong một gian mật thất của Thiếu Lâm Tự, Hinh Nhi bị nhốt trong chỗ này, xung quanh toàn bộ đều là trận pháp, mật thất cũng được chế tạo bằng tài liệu đặc biệt, đủ giam cầm võ giả dưới Dung Thần cảnh.

Hinh Nhi không bị đối xử thô bạo, dù sao đúng như Huyền Minh đã nói, Thiếu Lâm Tự chỉ muốn trấn áp nguyên thần của Thanh Ly, chứ không phải bởi vì nàng là muội muội của Tô Tín mà nhằm vào nàng.

Lúc này trong óc của Hinh Nhi, nguyên thần Thanh Ly đang buồn chán trò chuyện với nàng.

Thanh Ly bị phong cấm trên vạn năm, cơ hồ không giao lưu với ai, hiện tại khó khăn lắm mới có một đối tượng nói chuyện, cảm giác rất thích.

“Ta nói này tiểu nha đầu, bây giờ ngươi thấy hối hận chưa? Nếu lúc trước ngươi không lựa chọn dung hợp nguyên thần của ta, phỏng chừng cũng sẽ không biến thành bộ dạng này.”

Hinh Nhi lắc đầu nói:

"Đương nhiên không hối hận, nếu lúc trước ta không dung hợp nguyên thần của Thanh Ly tỷ tỷ, phỏng chừng chúng ta đều phải chết ở nơi đó, hiện tại tuy ta bị nhốt trong Thiếu Lâm Tự, nhưng ca ca và sư phụ của ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ta ra ngoài."

Hinh Nhi vốn gọi Thanh Ly là tiền bối, chẳng qua bị nàng ghét bỏ không tốt nghe, cho nên bắt Hinh Nhi kêu nàng là tỷ tỷ, tuy rằng nàng đã là lão yêu quái một vạn năm, nhưng tính tuổi bên Yêu tộc thì Thanh Ly còn ở tuổi xuân.

Lúc này nghe Hinh Nhi nói như vậy, Thanh Ly thở dài một hơi lắc đầu nói:

“Ngươi hơi tự tin vào ca ca và sư phụ của ngươi rồi.”

“Phật tông của nhân tộc các ngươi ở thời kỳ thượng cổ cũng rất khủng bố, Yêu tộc ta đều cực kỳ kiêng kỵ.”

“Thiếu Lâm Tự này hẳn là kế thừa nhiều truyền thừa của Phật tông xưa kia, hơi khó giải quyết đấy, ca ca và sư phụ của ngươi thật sự có thể địch lại Thiếu Lâm Tự?”

“Thật ra có một cách tách nguyên thần của ngươi và ta ra, đó là ngươi tu luyện đến Dương Thần cảnh, có thể đạt tới trình độ Dương Thần hiển hóa phá thể thì nguyên thần của chúng ta tự nhiên sẽ tách rời.”

“Lúc trước ta vốn định bồi dưỡng ngươi nhiều vào, không ngờ rằng vừa đi ra liền bị trấn áp.”

“Mà nói, đã một vạn năm mà đám hòa thượng này vẫn một dây thần kinh, ta phỏng chừng bọn họ sẽ không đồng ý cho ngươi tu luyện đến Dương Thần cảnh.”

Sự tình quá rõ ràng, hiện tại Thiếu Lâm Tự cực kỳ e dè nguyên thần của Thanh Ly, bọn họ không biết thực lực của Hinh Nhi tăng thêm có tạo thành ảnh hưởng gì với nguyên thần của Thanh Ly hay không, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý loại yêu cầu này, ngược lại cuối cùng bọn họ sẽ phế võ công của Hinh Nhi, ném nàng vào trong Trấn Ma tháp để trấn áp.

Hinh Nhi ngước đầu lên, trong mắt lấp lóe tia sáng nói:

“Tuy Thiếu Lâm Tự mạnh, nhưng ta vẫn tin tưởng ca ca và sư phụ của ta sẽ cứu ta ra.”

Thanh Ly bĩu môi, tiểu nha đầu nhân tộc này thiên phú không tệ, mỗi tội hơi ngây thơ, bướng bỉnh.

Thanh Ly lười cãi cọ với Hinh Nhi, nàng qua loa nói:

"Được rồi được rồi, ta tin đấy được chưa, ca ca và sư phụ của ngươi nhất định sẽ cứu...”

Còn chưa nói hết câu, nguyên thần của Thanh Ly bỗng rung lên, thân thể nguyên thần tỏa ra một chút ánh sáng, Hinh Nhi thấy rõ trong đầu của nàng, hình tượng Thanh Ly vốn hơi mơ hồ trở nên càng thêm đầy đặn chân thực hơn.

Biểu cảm của Thanh Ly hơi kỳ lạ, nói:

“Được rồi, vừa rồi ta đã nói sai, ca ca và sư phụ của ngươi hẳn là có thể cứu ngươi ra.”

Nguyên thần của Thanh Ly chia chín phần, nhưng chín luồng nguyên thần không phải cá thể đơn độc, tuy có thể suy nghĩ độc lập nhưng ký ức thì kết nối với nhau.

Bởi vì luồng nguyên thần này quá mức yếu ớt, cho nên nàng hiện tại không bị phong ấn, nhưng mãi không cảm ứng được nguyên thần khác, càng miễn bàn cùng chung ký ức.

Nhưng hiện tại khoảng cách với nguyên thần Thanh Ly theo bên cạnh Tô Tín rút ngắn lại, cho nên nàng có thể chủ động liên kết ký ức của hai bên, hai luồng nguyên thần đã hình thành một đường trong ký ức, giống như là phân thân của một người vậy.

Thanh Ly không ngờ chính mình trùng hợp như vậy, hai luồng nguyên thần lựa chọn người lại là huynh muội.

Vì vậy bây giờ Thanh Ly biểu cảm quái dị kể rõ sự tình cho Hinh Nhi, nàng cũng cảm thấy rất khó tin, cũng yên lòng nhiều.

Giống như Sở Bất Phàm tin tưởng Mạnh Kinh Tiên, Hinh Nhi đặt niềm tin vào Tô Tín, không liên quan thực lực, đơn tuần là tin tưởng.