Chương 1866 Huyền Chân (2)
Chẳng qua cường giả Chân Vũ cảnh lĩnh ngộ ra chí cường sát chiêu thì khủng bố cỡ nào? Ít nhất trong Thiếu Lâm Tự, dù là võ giả Dương Thần cảnh như đám Huyền Minh cũng không thể tu luyện Phật Vận Niêm Hoa Ấn đến trình độ nhập môn, cho dù bọn họ sử dụng cũng chỉ có hình vô thần, uy năng hữu hạn.
Toàn bộ Thiếu Lâm Tự, người duy nhất thật sự nắm giữ Phật Vận Niêm Hoa Ấn chỉ có một mình Huyền Chân, năm xưa hắn có quan hệ tốt nhất với Huyền Đàm trong Thiếu Lâm Tự, cho nên bản thân hắn nài nỉ mãi mới học được Phật Vận Niêm Hoa Ấn của Huyền Đàm, vì được Huyền Đàm tự mình dạy dỗ nên Huyền Chân có thể chân chính nắm giữ thức võ kỹ khủng bố này.
Mỗi một thức trong Thất Thập Nhị tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự đều có vô hạn khả năng, giống như lúc trước Huyền Minh tu luyện La Hán Quyền cơ sở nhất đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Phật Vận Niêm Hoa Ấn này toát thai từ Niêm Hoa Chỉ bình thường nhất trong Thất Thập Nhị tuyệt kỹ, nhưng trải qua Huyền Đàm diễn biến có thể nói là vô cùng huyền diệu.
Một chỉ điểm ra, phật vận sinh ra, lực lượng kinh khủng khiến đám người có mặt giật nảy mình.
Lực lượng cường đại của Phật Vận Niêm Hoa Ấn chấn động hư không, Phi Huyết Kiếm trong tay Tô Tín cũng rung rung, kiếm động, không gian chững lại.
Trong khoảnh khắc, phạm vi vài dặm quanh Thiếu Lâm Tự, tất cả lực lượng chững lại rồi hóa kiếm bắn ra, một thanh kiếm thiên địa mang theo kiếm ý huyền ảo cắm mạnh xuống, uy thế đó khiến đám người đều không kiềm được tròn mắt, lấy thiên địa ngự kiếm, bày ra vô thượng bá đạo!
Một phương là Tô Tín kiếm ý đại thành diễn biến ra Kiếm Nhị Thập Tứ, một phương là võ kỹ mạnh nhất do phương trượng Thiếu Lâm Tự đời trước, kinh tài tuyệt diễm Huyền Đàm để lại Phật Vận Niêm Hoa Ấn.
Hai thức võ kỹ cường đại va chạm thoáng chốc bộc phát ra uy năng kinh thiên.
Toàn bộ Thiếu Thất Sơn đều rung rinh, thậm chí mấy người khác cũng hoài nghi có khi nào chấn động mãnh liệt này phá hủy toàn bộ Thiếu Thất Sơn hay không.
Đám người ở đây cau mày, hai người này thật sự là đứng trên đỉnh cao nhất võ giả Dương Thần cảnh toàn bộ giang hồ, dù là người mạnh nhất Dương Thần cảnh bên bọn họ là Trương Bá Đoan cũng không nắm chắc có thể thắng hai người.
Hai cường giả Dương Thần cảnh đỉnh phong va chạm ra lực lượng thậm chí khiến trận pháp bên ngoài Thiếu Lâm Tự suýt không ngăn được, nhưng lúc này trong Thiếu Lâm Tự truyền ra tiếng phật hiệu, một hư ảnh La Hán khổng lồ bỗng hiện ra, chắp hai tay vào nhau, trong phút chốc phật quang màu vàng vô số soi sáng, thế này mới trấn áp lực lượng kia xuống, không để Tô Tín và Huyền Chân phá hủy Thiếu Thất Sơn.
Đám người Trương Bá Đoan biểu cảm nghiêm túc, Huyền Khổ ra tay, vị tồn tại Chân Vũ cảnh này vẫn luôn không lộ mặt, hiện tại rốt cuộc không kiềm được ra tay.
Trong sân, cương khí vô tận nổ tung tán đi, thân hình Huyền Chân và Tô Tín hiện ra trong đó.
Sắc mặt của Tô Tín gần như không chút máu, rõ ràng là hao hết nội lực.
Tô Tín hiện tại nội công thâm hậu lạ thường, có ba phần Quy Nguyên Khí cộng thêm Thánh Tâm Quyết, cơ hồ có thể xưng tôn trong cùng cấp bậc.
Chẳng qua vừa rồi Tô Tín liên tục đánh với mấy võ giả Dương Thần cảnh, đám người Không Ngộ không là gì, với thực lực của Tô Tín hoàn toàn có thể áp chế đối phương trong vòng mười mấy chiêu, Huyền Minh mới là khó chơi, lúc Tô Tín đánh nhau với Huyền Minh đã tiêu hao nhiều chân khí, bây giờ cứng chọi cứng một kích với Huyền Chân, tiêu hao rất nhiều chân khí.
Ngược lại Huyền Chân lúc này không có gì thay đổi, vẫn là vẻ mặt không quan tâm gì cả.
Đám người Thiếu Lâm Tự đều thở phào một hơi, xem tình hình thì cuối cùng vẫn là Thiếu Lâm Tự bọn họ chiếm ưu thế.
Nhưng võ giả Dương Thần cảnh của Thiếu Lâm Tự nhóm Huyền Minh không thoải mái như vậy, ngược lại vẻ mặt của bọn họ rất trầm trọng.
Huyền Chân nhếch môi cười, tiến lên hai bước, mọi người bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang trong trẻo, dường như lưu ly vỡ vụn.
Chỉ thấy toàn thân Huyền Chân bỗng xuất hiện nhiều vết nứt, trông như người thủy tinh bị rơi nát, trông rất kỳ dị.
Trong vết nứt không có máu chảy ra, Huyền Chân ho khan hai tiếng, thế này mới có một chút máu tươi từ khóe môi chảy xuống.
Huyền Chân nhìn Tô Tín, cười nói:
“Phật Vận Niêm Hoa Ấn của sư huynh vô song thiên hạ, trận chiến này không phải Phật Vận Niêm Hoa Ấn thua kiếm pháp của ngươi, chẳng qua là ta thua bởi ngươi mà thôi."
Tô Tín gật đầu, bởi vì Huyền Chân nói là sự thực.
Một thức Phật Vận Niêm Hoa Ấn này uy năng có thể nói là khủng bố, thậm chí nếu không phải hắn bế quan một năm hấp thu lực lượng trong máu của Mạc Qua dẫn đến tu vi tăng nhiều, phỏng chừng hôm nay chưa biết giữa hắn và Huyền Chân, ai thắng ai thua.
Tô Tín khá tò mò phương trượng Thiếu Lâm Tự đời trước Huyền Đàm có sức hấp dẫn gì, cho dù người này rời khỏi Thiếu Lâm Tự mấy chục năm nhưng Huyền Chân vẫn cố gắng bảo vệ danh tiếng, thậm chí không muốn một thức công pháp của Huyền Đàm bị người giang hồ hiểu lầm.
Huyền Minh kéo Huyền Chân về, lập tức sai người của Dược Vương Viện chữa thương cho Huyền Chân, sắc mặt âm trầm hỏi:
“Ván này Thiếu Lâm Tự chúng ta thua, nhưng ngươi hiện tại còn có thể đánh nữa không?”
Tô Tín thản nhiên nói:
"Tại sao không thể? Ai còn muốn ra tay cứ lên.”