Chương 1867 Món quà lớn thứ nhất
Tuy rằng hiện tại Tô Tín ra vẻ hao hết nội lực, nhưng ai biết hắn rốt cuộc còn bao nhiêu sức mạnh?
Nếu một người khác đi lên, khả năng lớn nhất là vẫn bị Tô Tín nhục nhã.
Huyền Minh trầm giọng nói:
“Tô Tín, dù ngươi thắng đám võ giả Thiếu Lâm Tự ta thì có thể làm được gì? Ta thừa nhận thực lực của ngươi quả thực rất mạnh, thậm chí trong giang hồ, trong Dương Thần cảnh, người có thể tranh phong với ngươi không đủ số năm ngón tay.”
“Nhưng ta nói rồi, cảm thụ Yêu tộc quan hệ đến an nguy của thiên hạ thương sinh, không thể dùng đánh cược thắng thua tầm thường là có thể làm ra quyết định, cho nên hôm nay dù ngươi thắng thì ngươi vẫn không thể mang người đi!”
Đám người giang hồ ở đây đều lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng với thực lực của Thiếu Lâm Tự, nếu bọn họ vứt luôn da mặt thì ngươi thật sự bó tay.
Bọn họ đã nhìn thấy thực lực của Tô Tín, có thể nói là tỏa sáng trong Dương Thần cảnh, nhưng sáng đến đâu thì chẳng lẽ ngươi có thể giết Huyền Khổ sao?
Cho nên nếu Thiếu Lâm Tự cương quyết đến cùng, Tô Tín thật sự không thể mang người đi trong hôm nay.
Trương Bá Đoan của Tạo Hóa Đạo Môn châm chọc nói:
“Trong giang hồ bàn về da mặt dày, Thiếu Lâm Tự ngươi xưng thứ hai thì đúng là không ai dám xưng đệ nhất."
Huyền Minh dường như không nghe thấy lời châm chọc của Trương Bá Đoan, hắn chỉ nhìn Tô Tín, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh:
“Hôm nay ngươi chẳng những không mang Tô Hinh Nhi đi được, Tô Tín nhà ngươi cũng phải ở lại Thiếu Lâm Tự, khai ra ngươi lấy Thất Thập Nhị tuyệt kỹ từ đâu ra!”
Nếu nói nguyên thần Yêu tộc trong người Hinh Nhi liên lụy đến giang hồ thương sinh, vậy Tô Tín mang Thất Thập Nhị tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự liên lụy đến căn cơ của Thiếu Lâm Tự bọn họ.
Không có tông môn nào có thể cho phép công pháp bí truyền của họ rơi vào tay người khác, hơn nữa là trọn bộ.
Huyền Minh dứt lời, mấy võ giả Dương Thần cảnh đời chữ Không vừa rồi không tham gia chiến đấu lập tức đứng ra, mơ hồ bao vây Tô Tín vào giữa.
Trước đó bọn họ thách đấu, cho nên Thiếu Lâm Tự chỉ đấu luân lưu, bọn họ không có mặt mũi ra tay vây công.
Nhưng hiện tại liên quan đến ngọn nguồn bí pháp của Thiếu Lâm Tự bọn họ, nên họ bất chấp tất cả, dù phải vây công cũng quyết giữ Tô Tín lại Thiếu Lâm Tự!
Nhìn động tác của bọn họ, Tô Tín cười khẩy nói:
“Huyền Minh, chuyện này ngươi không làm chủ được, kêu Huyền Khổ phương trượng ra đi, nhiều Thất Thập Nhị tuyệt kỹ như vậy, ta không có bản lĩnh lén trộm từ trong Tàng Kinh Các ra.”
Đám võ giả Thiếu Lâm Tự ở đây sắc mặt âm trầm, bọn họ đương nhiên biết xác suất Tô Tín trộm công pháp Thất Thập Nhị tuyệt kỹ trong Tàng Kinh Các rất thấp, nhưng trừ điểm này, khả năng lớn nhất là có võ giả của Thiếu Lâm Tự làm gián điệp, lén sao chép Thất Thập Nhị tuyệt kỹ giao cho Tô Tín!
Phải biết rằng, đệ tử có thể tiếp xúc trọn bộ Thất Thập Nhị tuyệt kỹ ở trong Thiếu Lâm Tự thấp nhất cũng là Dung Thần cảnh, nhưng bọn họ không thể tin sẽ có võ giả Dung Thần cảnh phản bội Thiếu Lâm Tự, làm ra chuyện khi sư diệt tổ này.
Lúc này sơn môn của Thiếu Lâm Tự mở ra, phật quang lấp lánh, Huyền Khổ đã xuất hiện ở trước mặt Tô Tín, biểu cảm bi khổ, dường như vĩnh viễn từ bi thương xót.
"A di đà phật, Tô thí chủ, Thất Thập Nhị tuyệt kỹ là bí mật bất truyền của Thiếu Lâm Tự ta, mong thí chủ hãy nói ra thí chủ làm sao lấy được chúng nó, nếu không thì phật cũng có Kim Cương Phẫn Nộ!”
Dứt lời, ánh mắt Huyền Khổ bắn ra mũi nhọn sắc bén, khiếp hồn người.
Từ khi Huyền Khổ nhận quản Thiếu Lâm Tự đến nay, Thiếu Lâm Tự đã thu lại mũi nhọn, chủ yếu nhún nhường, nhưng Huyền Khổ dù gì là cường giả Chân Vũ cảnh, sao có thể chỉ biết nhường người khác?
Chẳng qua ánh mắt của Huyền Khổ có thể dọa sợ mấy người khác, nhưng Tô Tín từng giết Lục Địa Thần Tiên Chân Vũ cảnh, sao hắn có thể sợ Huyền Khổ?
Tô Tín lạnh lùng cười nói:
“Lấy bằng cách nào? Trừ người của Thiếu Lâm Tự các ngươi ra, chẳng lẽ còn có người người khác sở hữu trọn bộ Thất Thập Nhị tuyệt kỹ sao?”
Trong âm thầm, Tô Tín gieo một hạt giống nghi kỵ vào Thiếu Lâm Tự, hạt giống này về sau sẽ phát triển như thế nào thì Tô Tín không quản được.
Huyền Minh nghe vậy lòng chùng xuống, hắn vội vàng hỏi:
"Là ai?"
Tô Tín cười cười nói:
"Ngươi đoán."
Mắt Huyền Minh bắn ra tia tàn khốc, đang định nói gì thì sắc mặt của Tô Tín đổi sang lạnh băng, hắn đứng ra lạnh giọng nói:
“Ta hỏi các ngươi lần cuối, rốt cuộc các ngươi có giao Hinh Nhi ra không?”
Huyền Minh nhìn qua Huyền Khổ.
Huyền Khổ lắc đầu, thở dài nói:
“Thứ lỗi không thể nghe theo.”
Tô Tín nghe vậy thì cuồng cười:
"Mềm cứng đều không chịu? Vậy thì tốt, hôm nay ta chuẩn bị ba món quà lớn cho Thiếu Lâm Tự các ngươi, món quà lớn thứ nhất là Thất Thập Nhị tuyệt kỹ này!”
Tô Tín nhìn đám người Huyền Khổ, lạnh lùng nói:
“Là ai đưa Thất Thập Nhị tuyệt kỹ cho ta, ta sẽ không nói ra cho các ngươi biết, hơn nữa ta đã sao chép Thất Thập Nhị tuyệt kỹ ra nhiều phần.”
Nhóm Huyền Khổ nghe vậy tim rớt cái bịch, cảm giác không may sinh ra.
Quả nhiên, Tô Tín nói tiếp:
“Tô Tín ta đời này không làm được bao nhiêu chuyện tốt, hôm nay đơn giản làm một việc khiến người giang hồ đều nhớ tốt về ta.”