Chương 1891 Làm khó dễ(2)
Vừa rồi Tiêu Xước nói đúng, đám võ giả Dương Thần cảnh thế hệ trước của Tiêu gia tuy có một số đã sắp hết tuổi thọ, nhưng thật ra trong tay bọn họ còn nắm nhiều quyền lực.
Điểm này khác với Thiếu Lâm Tự, Thiếu Lâm Tự hễ có phương trượng đời nào nhường vị trí thì võ giả cùng thế hệ với phương trượng đời đó phải tập thể thoái ẩn.
Giống như là ngày xưa phương trượng đời chữ Không bỗng nhiên bỏ mình, khi đó các thủ tọa đời chữ Không của Thiếu Lâm Tự đa số chưa đến tuổi già, nhưng bọn họ vẫn phải thoái ẩn nhường vị trí.
Tiêu Vô Cực và Tiêu Vô Thắng rất thương yêu muội muội Tiêu Xước này, nhưng đáng tiếc khi đó bọn họ nắm giữ quyền lực trong Tiêu gia có hạn, bọn họ cũng đành phải nghe theo sai khiến của Tiêu Thiên Ngạo, khuyên bảo Tiêu Xước buông bỏ võ giả tán tu kia, đi liên nhân với người của sáu thế gia.
Mà hiện tại Tiêu Xước bỗng nhiên bùng nổ khiến bọn họ bất ngờ, Tiêu Thiên Ngạo hoàn toàn bị chọc giận, hai người không biết nên khuyên như thế nào.
Nhưng ngay lúc này, khí thế trên người Tiêu Xước càng lúc càng mạnh, chớp mắt đã từ Hóa Thần cảnh trực tiếp leo lên đến Dung Thần cảnh, Dương Thần cảnh, mãi đến Dương Thần cảnh đỉnh phong thế này mới ngừng lại, điều này khiến mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.
Dương Thần cảnh đỉnh phong! Tiêu Xước thế nhưng là võ giả Dương Thần cảnh đỉnh phong!
Mọi người ở đây phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu gia như xem tên ngốc.
Mấy năm nay Tiêu gia đã làm những thứ gì? Bọn họ thế nhưng xem một vị cường giả Dương Thần cảnh đỉnh phong như vật phẩm thu hoạch giao dịch ra ngoài, vậy chẳng phải là tặng không một cường giả Dương Thần cảnh đỉnh phong cho Độc Cô thị?
Hơn nữa hiện tại xem ra bọn họ chẳng những tặng không một cường giả Dương Thần cảnh đỉnh phong cho Độc Cô thị, càng khiến người này trở mặt thành thù với toàn bộ Tiêu gia, thế này là sao? Bỏ dưa hấu nhặt hạt mè?
Đám người Tiêu gia cũng không phản ứng lại, Tiêu Xước luôn là Hóa Thần cảnh mà sao đột nhiên biến thành cường giả Dương Thần cảnh đỉnh phong? Hơn nữa xem hơi thở trên người nàng thậm chí mạnh còn hơn Tiêu Vô Cực và Tiêu Vô Thắng.
Tiêu Xước nhìn Tiêu Vô Cực, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lẽo:
"Thất ca, ta đã từng nói với ngươi rồi, các ngươi sẽ hối hận, ngày xưa ngươi không tin, hiện tại ngươi tin chưa?”
Tiêu Xước nói không sai, đám người Tiêu gia như Tiêu Vô Cực quả thực là hối hận.
Một cường giả Dương Thần cảnh đỉnh phong thậm chí có thể giúp đỡ gia tộc quy mô như Độc Cô thị, Phạm Dương Lư thị, cho dù đặt ở Tiêu gia cũng là như hổ thêm cánh.
Võ giả Dương Thần cảnh Tiêu gia thế hệ Tiêu Vô Cực chỉ có hai người Tiêu Vô Cực, Tiêu Vô Thắng, mấy người khác đều là võ giả Dương Thần cảnh thế hệ trước, sớm không ở thời kỳ đỉnh cao tráng niên, không thể so sánh với Tiêu gia.
Một võ giả Dương Thần cảnh đỉnh phong trẻ tuổi, đang tráng niên đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho vô hạn khả năng!
Tiêu Xước hiện tại còn chưa đến năm mươi tuổi, nàng còn hơn ba trăm năm sống, có thể nói tương lai nàng có tư cách thăng cấp Chân Vũ.
Kết quả hiện tại bọn họ cứng rắn đẩy một cường giả Dương Thần cảnh đỉnh phong ra ngoài, dẫn đến đối phương cùng chính mình trở mặt thành thù, đây không phải là ngu xuẩn thì là cái gì?
Nếu biên câu chuyện này thành chuyện hài thì Tiêu gia bọn họ đủ khiến người khác cười nhạo mấy chục năm!
Tiêu Thiên Ngạo mắt lạnh nhìn Tiêu Xước, nói thật lòng hắn cũng là rất kinh ngạc, dù sao ngày xưa hắn không xem trọng tiểu bối này, hơn nữa lúc trước Tiêu Xước tuy rất nổi tiếng trên giang hồ nhưng chẳng qua là vì thân phận và nhan sắc của nàng.
Không ngờ hai mươi mấy năm trôi qua, Tiêu Xước thế nhưng thành cường giả Dương Thần cảnh đỉnh phong, đây đúng là khiến Tiêu Thiên Ngạo có chút hối hận.
Dù sao đối với bất cứ một gia tộc nào, Dương Thần cảnh đỉnh phong đều là tồn tại có thể chống dậy toàn bộ thế lực.
Nhưng tính cách của Tiêu Thiên Ngạo tự phụ tới cực điểm, cho dù hắn sai thì hắn cũng sẽ không thừa nhận, bởi vì hắn dù sao là lão tổ của Tiêu gia, hắn sẽ không sai, cũng không thể sai!
Tiêu Thiên Ngạo nhìn Tiêu Xước, khẽ thở dài:
“Tiêu Xước, ta lại cho ngươi một cơ hội, nhận sai, về Tiêu gia, ngươi vẫn là đệ tử của Tiêu gia ta.”
Tiêu Vô Cực và Tiêu Vô Thắng liếc qua Tiêu Thiên Ngạo, bọn họ không ngờ rằng lão tổ thế nhưng cũng sẽ thỏa hiệp.
Tiêu Vô Thắng vội nói:
“Tiểu muội, đừng quấy, đi nhận sai với lão tổ, về sau ngươi vẫn là người của Tiêu gia ta.”
"Xin lỗi?"
Tiêu Xước lắc đầu: "Trở về không được, cách cục của Tiêu gia cũng cần phải sửa lại, ngày xưa các ngươi lấy ta đổi xá lợi võ đạo kia mà phải không? Vậy thì tốt, lần này ta sẽ cướp lấy nó, xem các ngươi còn muốn lấy cái gì đi đổi!"
Tiêu Xước bỗng nhiên chỉ hướng Tiêu Thiên Ngạo, lạnh giọng nói: "Còn lão bất tử này nữa, ngươi sống lâu quá rồi, những năm gần đây dưới sự dẫn dắt của ngươi có khiến Tiêu gia phục quốc hay uy thế tăng nhiều không? Ngươi đã phế vật như thế thì bây giờ hãy đi chết đi!"
"Ngươi muốn giết lão phu?" Tiêu Thiên Ngạo híp mắt, thoáng chốc lộ ra sát khí khiến người sợ hãi.
Ngẫm lại Tiêu Thiên Ngạo hắn đây đời này có sóng to gió lớn nào chưa từng thấy? Trên giang hồ người muốn giết hắn thì nhiều nhưng được vài người thành công?