← Quay lại trang sách

Chương 1892 Nhân mạch của Tiêu Xước(1)

Hiện tại Tiêu Xước là tiểu bổi mà muốn giết hắn, quả thực là người si nói mộng!

Tiêu Thiên Ngạo xoay người nhìn Tiêu Vô Thắng và Tiêu Vô Cực, lạnh lùng cười:

“Vô Thắng, Vô Cực, các ngươi cũng nhìn thấy, không phải ta không cho các ngươi mặt mũi, mà là nữ nhân này đã phát điên!”

“Sau việc này, hoàn toàn xóa tên ả khỏi tộc phổ Tiêu gia, Tiêu gia ta không có tộc nhân đại nghịch bất đạo như vậy!”

Tiêu Thiên Ngạo chuyển sang nhìn Tiêu Xước, lạnh lùng nói:

“Không muốn làm tộc nhân của Tiêu gia ta thì chỉ có thể làm kẻ địch của Tiêu gia!”

“Ta vốn muốn bỏ qua cho ngươi một lần, nhưng ngươi chấp mê bất ngộ, vẫn ôm oán hận với Tiêu gia ta, để ngươi sống trên cõi đời sẽ chỉ là tai họa.”

“Tuy rằng hôm nay chính là ngày đại hỉ của Tiêu gia ta, không nên thấy máu, nhưng vì chấm dứt tai họa về sau, hôm nay ta cũng chỉ có thể giết nghiệt chướng nhà ngươi trước!”

Đám võ giả xung quanh đến tham gia tiệc vui đều không kiềm được lắc đầu, một bữa tiệc mừng tốt lành sắp thành việc tang, đúng là làm việc không ổn thỏa chút nào.

Bọn họ nhìn ra ai đúng ai sai trong chuyện này, lúc trước lão tổ Tiêu gia không xem người ta ra ký lô gì, tùy tiện giao dịch ra ngoài, hiện tại Tiêu Xước võ công đại thành trở về trả thù, ngươi cũng chỉ có thể chịu đựng.

Tiếc cho tu vi Dương Thần cảnh của Tiêu Xước, nếu nàng gia nhập Tiêu gia thì thực lực của Tiêu gia tất nhiên sẽ tăng nhiều.

Đương nhiên, lão tổ Tiêu gia này cũng đủ ác, với tồn tại Dương Thần cảnh như vậy mà hắn nói giết liền giết, không suy xét dùng cách mềm mỏng hóa giải một ít thù hận.

Thật ra Tiêu Thiên Ngạo cũng muốn hóa giải oán hận trong lòng Tiêu Xước, khiến nàng trở về Tiêu gia, nhưng bất đắc dĩ bản thân Tiêu Xước sẽ không cúi đầu, hơn nữa Tiêu Xước tỏ thái độ cương quyết như vậy, hôm nay hắn nhất định phải làm Tiêu Xước gục ngã tại đây.

Tiêu Thiên Ngạo cũng biết chính mình không sống được bao lâu, lần này xá lợi võ đạo kéo dài mười năm tuổi thọ cho hắn, nhưng mười năm tiếp theo thì sao?

Cho dù xá lợi võ đạo luôn ở trong tay của Tiêu Thiên Ngạo, nhưng khi hắn ngừng đưa chân khí vào thì thời gian vẫn sẽ trôi qua như bình thường.

Cho nên Tiêu Thiên Ngạo không biết mình có thể chống chọi vài lần mười năm, nhưng chắc chắn Tiêu Xước sẽ sống lâu hơn hắn.

Tiêu Thiên Ngạo biết oán khí trong lòng Tiêu Xước, cũng vì vậy mà hắn không thể để nàng sống.

Lỡ như ngày nào đó hắn thật sự đã chết, Tiêu Xước ôm oán khí ra tay với Tiêu gia, trong Tiêu gia không còn ai có thể ngăn được nàng, vậy thì sẽ là tấn bi kịch cho Tiêu gia.

Cho nên hiện tại thừa dịp Tiêu Thiên Ngạo còn sống, cố gắng nhanh chóng giải quyết mối uy hiếp này coi như chuyện tốt cho Tiêu gia.

Trên mặt Tiêu Xước treo ý cười hời hợt:

“Tốt, ta chống mắt xem hôm nay rốt cuộc là ai giết ai, Lục Địa Thần Tiên Chân Vũ cảnh cũng có trường hợp bị võ giả Dương Thần cảnh làm thịt, lão bất tử nhà ngươi cho rằng chính mình là thần tiên sao?”

Vừa nghe lời này, mọi người cùng quay đầu về phía Tô Tín, dù sao nhiều năm qua duy nhất một lần võ giả Dương Thần cảnh xử lý cường giả cảnh giới Chân Vũ là hắn đầu têu làm, bây giờ thì tốt rồi, Mạc Qua mới chết không bao lâu, thế nhưng lại có người muốn lấy Dương Thần giết ngược lại Chân Vũ, nhưng cuối cùng có thể thành công được hay không thì không ai biết.

Ngay lúc này, Tô Tín lười biếng đứng lên, đi đến bên cạnh Tiêu Xước, nói:

"Tiêu phu nhân nói không sai, Lục Địa Thần Tiên Chân Vũ cảnh không phải tồn tại vô địch, càng miễn bàn lão bất tử sắp hết tuổi thọ như ngươi.”

Nhìn thấy Tô Tín đứng ra, mọi người ở đây thoáng chốc xáo động, ai đều không ngờ rằng Tô Tín thế nhưng sẽ đứng ra giúp Tiêu Xước, giữa hai người trừ những tai tiếng đó ra lẽ nào còn có quan hệ khác? Hay những tai tiếng đó đều là thật? Hoặc nên nói là Tô Tín bị nghiện giết Chân Vũ, bây giờ nhảy ra đòi giết lão tổ Tiêu gia.

Tiêu Vô Thắng đứng ra quát chói tai: "Tô Tín! Tiêu gia ta cùng ngươi không oán không thù, tại sao ngươi muốn đứng ra nhằm vào Tiêu gia ta?"

Tô Tín lắc đầu nói:

“Sai, nên nói là có oan có thù mới đúng."

"Tiêu gia ta động vào ngươi khi nào? Động vào người của ngươi bao giờ?” Tiêu Vô Thắng nói bằng giọng căm hận.

Lúc đầu Tiêu gia bọn họ quả thực có chút ma sát và xung đột với Tô Tín, nhưng tùy theo Tô Tín nổi lên, những ma sát và xung đột đó không phải việc lớn gì, Tiêu gia cũng sẽ không chủ động đi tìm Tô Tín gây sự.

Bọn họ không phải đám cứng đầu Thiếu Lâm Tự, cứ muốn bởi vì chút chuyện nhỏ cùng đối phương biến thành thù sâu oán nặng, kết quả đến cuối cùng ngươi còn không giết được người ta.

Cho nên nhằm vào Tô Tín, Tiêu gia lựa chọn là nước giếng không phạm nước sông, dù sao hai bên cũng không có dính líu gì.

Cho nên Tiêu Vô Thắng thật sự không biết tại sao bây giờ Tô Tín muốn đứng ra giúp Tiêu Xước đối phó Tiêu gia bọn họ.

“Tiêu gia các ngươi chưa động ta, nhưng ta đã giết người của Tiêu gia các ngươi.”

Tô Tín ra vẻ đương nhiên nói:

“Ta giết người của Tiêu gia các ngươi, tuy hiện tại các ngươi không nói gì nhưng chắc chắn trong âm thầm có oán hận, không biết khi nào sẽ đâm dao ta, cho nên ta không thể không đề phòng.”