← Quay lại trang sách

Chương 1963 Kiềm kẹp(2)

Cơ Huyền Tư nhìn Cơ Huyền Viễn, thản nhiên nói: "Vương huynh, ngươi dường như quên một nơi, lực lượng nơi đó hoàn toàn cho chúng ta sử dụng, hơn nữa không cần lo lắng bọn họ trong thời gian ngắn sinh ra dị tâm."

"Nơi nào?"

Cơ Huyền Tư thốt ra hai chữ:

"Hải ngoại!"

Nghe lời đó, Cơ Huyền Viễn giật nảy mình, hắn sửng sốt nhìn Cơ Huyền Tư, người này làm sao qua lại với đám võ giả hải ngoại?

Phải biết rằng, trong võ lâm thế lực thiên hạ, có quan hệ xa nhất với võ lâm Trung Nguyên có lẽ là đất hải ngoại.

Như võ giả ở đất Tây Vực, Bắc Cương còn thường thấy trong Trung Nguyên, chỉ riêng võ giả đất hải ngoại là hiếm thấy nhất, nguyên nhân là vì đất hải ngoại tự thành một giới, ngoại hải bảy mươi hai hải đảo, nội hải ba mươi sáu hải đảo, có thể nói thế lực võ lâm hải ngoại cơ hồ không thiếu gì, bọn họ có thể chơi vui vẻ ở hải ngoại, cần gì vào đất Trung Nguyên giành bát cơm với võ lâm Trung Nguyên?

Ngược lại đất hải ngoại có một số tài nguyên khan hiếm mà võ lâm Trung Nguyên không có, cho nên triều đình, một số đại phái ngẫu nhiên mới sẽ phái người đi hải ngoại sưu tầm một ít tài nguyên này nọ.

Cho nên những năm gần đây tuy đất hải ngoại có chút liên quan với võ lâm Trung Nguyên nhưng không sâu, thậm chí một ít tiểu môn tiểu phái không có con đường thì không hiểu tình hình thế lực ở hải ngoại.

Ngược lại có nhiều võ giả tán tu hoặc phản đồ tông môn của võ lâm Trung Nguyên không lăn lộn ở nơi này được sẽ đi hải ngoại, xông ra một mảnh cơ nghiệp, có rất nhiều ví dụ như vậy.

Nghe Cơ Huyền Tư đòi đưa người của hải ngoại vào Đại Chu kiềm kẹp Lục Phiến Môn và đám người Tô Tín, phản ứng đầu tiên của Cơ Huyền Viễn là không tin.

Với tình huống của đất hải ngoại, bọn họ muốn gì có nấy, cần gì cực khổ xen vào vũng nước đục Trung Nguyên? Dù Cơ Huyền Tư nói rách cổ họng cũng khó mà mời cường giả từ hải ngoại đến.

Đương nhiên nếu như là một số đảo chủ nhỏ ở hải ngoại thì không thành vấn đề, nhưng vấn đề là đối với thế cục triều đình hiện tại, muốn thật sự kiềm kẹp được Lục Phiến Môn và đám người Tô Tín, ngươi ít nhất cũng cần mời một vị cường giả cảnh giới Chân Vũ, nếu không thì hết thảy đều là vớ vẩn.

Nghĩ đến đây, Cơ Huyền Viễn bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, ngươi lúc nào đi hải ngoại?”

Cơ Huyền Tư cười nói: "Vương huynh, ngươi đoán sai rồi, lần này không phải ta chủ động đi hải ngoại, mà là đám võ giả hải ngoại chủ động liên hệ ta, nếu không thì ngươi cho rằng tại sao lần trước ta nói những lời đó với ngươi?”

“Ta có nắm chắc mới làm, nếu không có gì trong tay thì sao ta dám ra tay với những bộ môn vũ lực khác của Đại Chu?”

Cơ Huyền Viễn nghi hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao người hải ngoại chủ động đến Trung Nguyên ta? Trong đó có âm mưu gì không?”

Cơ Huyền Tư đáp:

"Vốn ta cũng lo lắng có âm mưu, nhưng khoảng thời gian trước ta đã chủ động đi hải ngoại tra xét, lần này người hải ngoại đến Trung Nguyên ta thật sự không phải âm mưu, mà là đất hải ngoại của họ có biến động lớn.”

Cơ Huyền Tư kể lại vụ việc cho Cơ Huyền Viễn nghe.

Đất hải ngoại vốn tự thành một giới, nội hải tam thập lục đảo, ngoại hải bảy mươi hai đảo, các thực lực cộng lại với nhau tuy rằng không mạnh bằng võ lâm Trung Nguyên nhưng vẫn hơn Kim Trướng Hãn Quốc và ba mươi sáu nước Tây Vực thời kỳ đỉnh phong hợp sức với nhau.

Lúc xưa võ lâm hải ngoại thời kỳ đỉnh phong từng có bốn vị cường giả cảnh giới Chân Vũ cùng quản lý, bốn người hợp sức thành lập Tứ Hải Minh, trực tiếp thống ngự nội hải và ngoại hải, uy thế chưa từng có.

Tất cả cường giả cảnh giới Chân Vũ của hải ngoại không chỉ có vỏn vẹn bốn người, một số đại phái võ lâm hải ngoại, hoặc một ít cường giả ẩn cư đều có thực lực Chân Vũ cảnh, ví dụ một số tồn tại võ lâm Trung Nguyên khi thăng cấp đến Chân Vũ, muốn đột phá bước tiếp theo sẽ đi tìm một số rừng sâu núi thẳm để bế quan, đất hải ngoại có một ít hoang đảo thiên địa nguyên khí dày đặc, hơn nữa rất hiếm dấu chân người, cực kỳ thích hợp bế quan.

Những người này ở trong võ lâm hải ngoại, tuy không ra tay nhưng có thể tăng thêm mấy phần uy thế cho thế lực võ lâm hải ngoại, bởi vậy toàn bộ võ lâm hải ngoại trông phồn vinh.

Chẳng qua phồn vinh này không tồn tại bao nhiêu năm, hơn hai trăm năm trước, bốn vị minh chủ xây dựng Tứ Hải Minh đều dần đi vào giai đoạn khí huyết suy bại, dần không kiểm soát đất Tứ Hải Minh được, chờ khi bọn họ bỏ mình, người thừa kế của họ vì các loại nguyên nhân như thực lực, hoặc ích lợi đã không dựng lại Tứ Hải Minh, cho nên Tứ Hải Minh chỉ thống ngự võ lâm hải ngoại vài trăm năm thì hoàn toàn sụp đổ.

Từ đó toàn bộ võ lâm hải ngoại rơi vào hỗn loạn, nội hải ba mươi sáu hải đảo trên cơ bản đều bị một ít đại phái hoặc là đại thế gia chiếm cứ, vùng nội hải cách võ lâm Trung Nguyên khá xa, thực lực cũng mạnh nhất.

Ví dụ như Phương Tiên Đạo Môn một trong Tứ đại Đạo môn ở Phương Tiên Đảo là một trong nội hải ba mươi sáu hải đảo.

Thực lực của ngoại hải tuy yếu hơn nội hải một chút, nhưng cũng chẳng qua là vì hải ngoại bảy mươi hai hải đảo đa số là võ giả tán tu, hoặc là một ít liên minh cư ngụ.