Chương 2008 Bạch Liên giáo rục rịch(2)
Trong đại điện, Cơ Huyền Tư đi vào, trầm giọng nói với Cơ Vũ Lăng:
"Lão tổ, quân đội đều đã tập kết hoàn tất, tùy thời đều có thể ra tay.”
“Nhưng Thiết Ngạo, Thiết Chiến bây giờ không ở Thịnh Kinh thành, võ giả Lục Phiến Môn đều nói bọn họ đi bên dưới thu về lực lượng Lục Phiến Môn.”
“Tiết Chấn Nhạc trực tiếp viện cớ hiện tại hắn cần bế quan tu luyện, cho nên từ chối không xuất chiến.”
Mắt Cơ Vũ Lăng lóe tia sáng lạnh.
Tính cách của Tiết Chấn Nhạc vốn đã là thế, không xen vào chuyện này là bình thường.
Nhưng Thiết Ngạo lấy cớ hơi vụng về, đúng là Lục Phiến Môn bọn họ đang bận thu về lực lượng, nhưng không tham gia vào lần này thảo phạt Tô Tín, ngược lại trông như đang phòng ngự cái gì.
Mặc dù Cơ Vũ Lăng hơi bất mãn Thiết Ngạo nhưng không nói thêm cái gì, dù sao hiện tại đã có một Tô Tín công khai tạo phản, bọn họ buộc Thiết gia của Thiết Ngạo cũng tạo phản thì lớn chuyện.
Cơ Vũ Lăng lạnh lùng nói:
"Không cần quản bọn họ, một Tô Tín không gây ra sóng gió gì được, không đến mức khiến Đại Chu ta dồn hết sức ra tay đối phó."
Phải biết rằng lần trước Kim Trướng Hãn Quốc xâm nhập Đại Chu, khi đó Đại Chu mới dốc hết sức ra tay chống cự.
Hiện tại bọn họ chẳng qua là phải tiêu diệt Tô Tín ru rú ở Tây Bắc Đạo, nếu dồn hết lực lượng hành động thì chẳng những Đại Chu bị mất mặt, lực lượng phòng bị nơi khác cũng bị hụt.
Bây giờ có Thiết Ngạo và Tiết Chấn Nhạc ở hậu phương vừa lúc tránh cho lực lượng hậu phương bị tỗng.
Cơ Huyền Tư hỏi:
“Mà lão tổ, vương huynh đã đột phá Chân Vũ chưa?”
Từ lúc Cơ Huyền Tư bắt đầu cầm quyền thì Cơ Huyền Viễn trực tiếp đi chỗ long mạch bế quan, dùng bí pháp mà Cơ Vũ Lăng dạy cho mình trùng kích Chân Vũ, mãi đến bây giờ đều không có động tĩnh truyền đến.
Nếu lúc này Cơ Huyền Viễn thăng cấp Chân Vũ sẽ là trợ lực lớn cho Đại Chu bọn họ, càng có nắm chắc sự tình lần này hơn.
Cơ Vũ Lăng lắc đầu nói: "Thăng cấp Chân Vũ không phải chuyện đơn giản như vậy, dù Huyền Viễn tích lũy rất sâu, lại có long mạch tương trợ thì vẫn cần một khoảng thời gian mới được.”
“Sự tình lần này không cần hắn ra tay, cứ để hắn an tâm đột phá thì tốt rồi, đi thông báo cho Triệu Vũ Niên đại nhân, chuẩn bị ra tay với Tây Bắc Đạo!”
Vẻ mặt Cơ Huyền Tư nghiêm túc, chắp tay nói:
“Rõ thưa lão tổ!”
Quân đội Đại Chu vừa động đã hấp dẫn ánh mắt vô số người trên giang hồ. Triều đình đè trên đầu bọn họ lâu như vậy, bây giờ rốt cuộc cũng nội đấu một trận. Bọn họ không nói là giậu đổ bìm leo nhưng ít nhất cũng được hóng chuyện vui.
Lúc này, biên giới Tây Bắc, nơi mấy tòa thành trì đã được thanh trừ sạch sẽ toàn bộ. Người bình thường đều đã được di dời đến mấy tòa thành lớn ở sâu trong Tây Bắc đạo, mấy tòa thành như Phi Long Thành vốn được xem như là biên giới cuối cùng để làm phòng ngự cho quân đội Đại Chu.
Bấy giờ, dưới quyền Tô Tín, quân Tây Bắc đếm chung vào cũng chỉ mới có ba trăm ngàn mà thôi. Trình độ tinh nhuệ cũng không sánh được với độ tinh nhuệ của quân Đại Chu đóng tại biên giới với Kim Trướng Hãn Quốc.
Tuy nhiên, có khi một cuộc chiến tranh liều chết cũng không đơn giản chỉ là số lượng võ giả cấp thấp. Đến cấp bậc như đám người Tô Tín, nhân vật tầng cao nhất mới là mấu chốt quyết định thắng bại.
Dưới cảnh bị đại quân áp, Cơ Vũ Lăng ngự không mà đi, nhìn Tô Tín đứng trên đầu tường, lạnh lùng nói: “Tô Tín, nể tình nhiều năm qua Đại Chu đào tạo ngươi. Ngươi thúc thủ chịu trói đi.
Nếu không một khi khai chiến, bất kể là Tây Bắc Đạo của ngươi hay là nơi dưới quyền Đại Chu đều chịu cảnh sinh linh đồ thán. Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn cảnh thương vong không cần thiết xảy ra hay sao?”
Tô Tín ngay lập tức cười lạnh, hỏi ngược lại: “Nhiều năm qua như vậy, Đại Chu cũng không phải đào tạo ta không công. Tô Tín ta lập được bao nhiêu công lao hiển hách cho Đại Chu, đây chính là điều quá rõ ràng!
Thậm chí lần trước, Kim Trướng Hãn Quốc xâm phạm vào Đại Chu. Nếu như không phải có ta thì nói không chừng Đại Chu phải chết bao nhiêu người rồi. Thế mà bây giờ qua cầu rút ván, Đại Chu cũng sắp giống như Đông Tấn trước đây, động thủ với người mình hay sao?
Ha ha, thế nhân đều nói Tô Tín ta hạ thủ tàn nhẫn, nhưng ta cảm thấy ta còn chưa đủ ác đâu. Nếu như ta thật sự là ra tay tàn nhẫn thì ta trước nên cõng rắn cắn gà nhà chứ không phải như bây giờ, diệt hết kẻ địch của Đại Chu. Sau cùng lại khiến bản thân mình bị triều đình giải quyết!”
Tô Tín vừa nói xong câu này, sắc mặt của Cơ Vũ Lăng liền biến đổi mấy lần.
Đừng tưởng bây giờ chỉ là nội loạn của Đại Chu. Thực chất, xung quanh có không ít người giang hồ nấp mình trong tối mà nhìn theo. Những lời này của Tô Tín nói câu nào câu nấy đều là phê phán!
Thực lực bản thân của Hoàng tộc họ Cơ thật ra không hề mạnh. Hơn nữa, từ thuở ban đầu Đại Chu đã không đi theo đường lối của Đại Tấn mà đưa ra một mức giá lớn mời gọi không ít cường giả trên giang hồ gia nhập Đại Chu. Lấy lợi ích lung lạc cuối cùng mới hợp thành một đời hoàng triều trấn áp giang hồ hiện tại.