← Quay lại trang sách

Chương 2009 Ngụy biện(1)

Có thể nói, lần này Hoàng tộc họ Cơ tính cướp lấy Lục Phiến Môn cùng một ít quyền lực quân đội. Mặc dù có mùi ăn cháo đá bát nhưng Đại Chu không thể thừa nhận chỉ trích này.

Nếu không cứ như vậy, những cường giả trên giang hồ kia nào ai còn nguyện ý gia nhập Đại Chu nữa? Thậm chí ngay cả một số võ giả nội bộ của Đại Chu cũng sẽ nguội lòng.

Hoàng tộc họ Cơ có thể sẽ không quên Đại Tấn ngày trước vì sao mà mất. Đại Tấn mất là mất trong nội loạn Đại Tấn.

Thậm chí, nếu đem đổi Hoàng tộc Đại Tấn lúc trước với Hoàng tộc họ Cơ bây giờ thì đoán chừng Hoàng tộc họ Cơ còn chẳng bằng bọn họ. Dẫu sao thì nội tình của Hoàng tộc họ Cơ quá cạn, thực lực cũng không phải quá mạnh. Đối mặt với thù trong giặc ngoài đoán chừng còn chết thảm hơn.

Cho nên, Tô Tin vừa dứt lời, Cơ Vũ Lăng liền hừ lạnh một tiếng, nói: “Tô Tín ngươi đừng già mồm át lẽ phải! Lần này triều đình xuất thủ với ngươi căn bản là bởi ngươi chính là người trong Địa Phủ!

Những năm gần đây, Đại Chu ta dùng hết toàn lực cất nhắc ngươi. Kết quả, ngươi lòng mang ý xấu, bụng dạ khó lường. Những năm gần đây ngươi nấp trong Đại Chu, che giấu dã tâm gì cũng không cần nói nhiều nữa. Bây giờ ngươi lại quay lại cắn ngược một cái. Ngươi thực sự cho rằng người trong thiên hạ đều ngu si hết sao?”

Tô Tín cười lạnh nói: “Người trong Địa Phủ thì sao? Tô Tín ta gia nhập Địa Phủ lâu như vậy, sao chưa từng làm chuyện gì nguy hại đến Đại Chu?

Ngươi nói bụng dạ ta nham hiểm, nếu thực bụng dạ ta nham hiểm thì ta chỉ cần làm chút thủ đoạn nhỏ lúc Kim Trướng Hãn Quốc xâm phạm Trung Nguyên thì bây giờ Đại Chu sẽ biến thành dạng gì rồi?

Kháo Sơn Vương, nói chuyện phải nói lương tâm. Dù sao Tô Tín ta tự nhận mình từ xưa đến nay, bao nhiêu năm qua như vậy chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Đại Chu. Bây giờ cũng không phải là ta đang nợ Đại Chu mà là Đại Chu nợ ta!”

Cơ Vũ Lăng thở dài một cái, mắt lạnh nhìn Tô Tín.

Hắn biết Tô Tín này căn bản đang đánh tráo khái niệm.

Tô Tín những năm gần đây không động thủ với Đại Chu, cái này không sai. Hắn lập được không ít chiến công, cái này cũng không sai. Nhưng từ trước đến nay Đại Chu cũng không đối xử với Tô Tín theo cách tuyệt đối tín nhiệm.

Cũng ví như có một hôm, Huyền Khổ bỗng dưng biết một võ giả Huyền tự lại là người của Tạo Hóa Đạo Môn thì cho dù nhiều năm qua người đó không làm điều gì nguy hại cho Thiếu Lâm Tự, ngược lại còn lập không ít công lao, Huyền Khổ cũng sẽ giết kẻ đó.

Cái gọi là lập trường thân phận không thể sửa đổi. Vừa nghĩ đến dưới mũi Đại Chu bọn họ lại có một tên cường giả Chân Vũ cảnh của Địa Phủ, đám người Cơ Vũ Lăng cũng không được thoải mái. Cho nên, Tô Tín nhất định phải chết! Điểm này không thể nghi ngờ.

Chỉ có điều, những thứ này Cơ Vũ Lăng cũng không cách nào lấy ra trước mặt mọi người mà đi giải thích được. Hắn dứt khoát không dông dài với Tô Tín nữa mà hừ lạnh một tiếng, nói: “Bất kể ngươi có ngụy biện thế nào cũng không thể che giấu được sự thật rằng Tô Tín ngươi bụng dạ nham hiểm!

Nếu lần này Tô Tín ngươi hồ đồ ngu xuẩn như vậy thì hôm nay ta sẽ tự mình ra tay thanh lý môn hộ!”

Dứt lời, Cơ Vũ Lăng tiến lên một bước, quanh thân long ngâm gầm thét, khí thế trùng tiêu.

Mà cùng lúc đó, Triệu Vũ Niên vẫn luôn đứng trong đám người cũng bước ra. Mỗi một bước đi khí thế trên người hắn càng tăng lên một phần, thể hiện vô cùng kinh khủng.

Triệu Vũ Niên nhìn Tô Tín, lắc lắc đầu, nói: “Trong thế hệ này trên giang hồ, trừ mấy vị Thần Kiều cảnh được ta để mắt đến thì chỉ còn ba người. Một là Mạnh Kinh Tiên của Dịch Kiếm Môn mười năm mài một kiếm, xuất vỏ thần kinh. Tương lai ta có thể bước lên Thần Kiền hay không hãy còn là ẩn số nhưng Mạnh Kinh Tiên thì nhất định có thể.

Người thứ hai chính là Thiết Ngạo. Tu luyện Ưng Trảo công từ cấp thấp nhất thẳng đến mức khiến người khác kinh diễm. Con đường hắn tấn thăng Chân Vũ cũng là con đường phổ biến nhất. Nhưng con đường này vô số người đi qua lại chỉ có mình hắn đi với thực lực kinh diễm thế thôi. Nghị lực cũng như thực lực này, ta cũng không bằng được.

Còn về người thứ ba chính là Tô Tín ngươi. Thậm chí có thể nói ta nhìn ngươi đi từng bước một đến được như bây giờ, quả không ngoài dự liệu. Người nắm giữ Đại Chu tương lai nhất định có chỗ cho ngươi. Đáng tiếc, không ngờ ngươi thế mà lại là người của Địa Phủ.

Tuy nhiên, nghĩ một chút thì ngược lại cũng rất bình thường, Trừ địa phủ ra nào còn chỗ nào có thể đào tạo ra được cường giả kinh diễm như ngươi?

Nhưng tiếc là lần này ta sẽ không nương tay đâu. Ăn cơm vua, nhận tiền vua, trung thành với vua. Thứ ta thiếu Cơ gia bây giờ nhất định phải trả.

Nếu như lần này chẳng qua là chuyện tranh quyền lực trong nội bộ Đại Chu thì ngược lại ta còn có thể nói đỡ giúp ngươi. Nhưng bây giờ dính đến vấn đề lập trường, ta cũng chỉ có thể xuất thủ mà thôi.”

Mấy người giang hồ ở phía xa trông thấy Triệu Vũ Niên xuất hiện đều vội vàng lắc đầu một cái.