← Quay lại trang sách

Chương 2100 Giết tuyệt(3)

Thi luyện trong tay nàng từng là Thần Kiều cảnh. Mặc dù bây giờ khẳng định không đạt đến tu vi Thần Kiều cảnh, nhưng ít nhất so với thi luyện Chân Vũ cảnh còn mạnh hơn một chút. m Đồ Linh kia tuyệt không phải đối thủ của Bạch Linh. Bất kể là thi luyện hay thực lực cá nhân cũng đều như thế.

Cho nên, sau khi Tô Tín giải quyết xong bảy Yêu Linh thì Bạch Linh cũng trực tiếp chém chết hoàn toàn Yêu Linh của Vô Sinh lão mẫu, lấy được một viên chân linh.

Tô Tín nhìn mấy viên kết tinh trong tay hắn, dùng Nguyên Thần dò vào trong, hút lấy tin tức ẩn chứa bên trong. Tuy nhiên, sau đó sắc mặt Tô Tín có chút khó coi. Không vì cái gì khác mà là bởi ở trong những kết tinh này chẳng chứa được mấy tin tức. Thậm chí ít đến mức chẳng có lấy một bộ công pháp hoàn chỉnh. Đều là những đoạn tin rời rạc.

Ban đầu, lúc ở trong chiến trường thượng cổ, đám người Tô Tín hợp sức chém chết đám người Đại Thiên Ma Tôn. Nhưng những mảnh vụn lấy được thì có đầy đủ trí nhớ của ba tên cường giả, đừng nói là công pháp, cảm ngộ cũng có nữa.

So với lần đó, lần này thu hoạch của Tô Tín có chút ít ỏi đến đáng thương.

Bạch Linh ở một bên thì không có vấn đề gì. Nàng đến đây chẳng qua là phụng lệnh của Bạch Liên Thánh mẫu. Chỉ cần nàng có thể lấy được đồ là được. Còn về việc thu hoạch được bao nhiêu, nàng cũng không quản.

Hơn nữa, sau khi lấy được đồ, Bạch Linh liền ngay lập tức chuẩn bị rút.

Tô Tín nhìn Bạch Linh, trên mặt mang nụ cười như không, nói: “Bạch cô nương, ngươi muốn rời đi nhanh như vậy à?

Phải biết hiện tại, cung điện này mới là nòng cốt. Trong cung điện này nói không chừng sẽ còn có thứ gì đó. Ấy cũng là một cơ duyên. Chẳng lẽ ngươi không muốn à?”

Bạch Linh thần sắc lạnh nhạt, lắc đầu nói: “Làm người phải biết đủ. Thứ ta muốn đã có được. Vì thế, cho dù trước mặt thực sự có cơ duyên gì, ta cũng không muốn cùng Tô đại nhân ngươi đi đoạt.

Dĩ nhiên, Tô đại nhân xin yên tâm. Bất kể ngươi ở đây làm gì, lấy được cơ duyên gì, ta cũng sẽ không nói ra. Ta cũng không muốn tự tạo cho mình một kẻ địch kinh khủng như vậy.”

Tô Tín cười một tiếng. Lời của Bạch Linh hắn cũng chỉ nghe một nửa. Tất cả cái này đều có tiền đề là Tô Tín có thực lực đủ để nghiền ép nàng, thế nên nàng mới làm như vậy.

Cái gì mà làm người biết đủ. Cái này đúng là trò đùa. Nếu như bây giờ, thực lực của Bạch Linh mạnh hơn Tô Tín, ngươi nghĩ nàng sẽ biết đủ hay sao?

Dĩ nhiên, điểm này cũng nói người nữ nhân Bạch Linh này ngược lại rất thức thời. Chẳng trách vì sao năm xưa nàng có thể đánh bại nhiều đối thủ, trở thành Thánh nữ của Bạch Liên Giáo.

“Hy vọng như vậy.”

Nói xong lời này, Tô Tín liền ngay lập tức đi vào phía sâu trong cung điện. Bạch Linh thoáng hiện một tia không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể rời đi.

Đứng trước cơ duyên, nàng đương nhiên không muốn rút đi. Song, Bạch Linh cũng biết, chỉ dựa vào một mình nàng thì chắc chắn không tranh được với Tô Tín.

Nếu có m Đồ Linh cùng Vu Quỷ Dung thì còn dễ nói. Nhưng bây giờ hai người này, một lỗ mãng chạy loạn bị giết. Một kẻ thì nhát gan bỏ chạy. Nàng cũng là một thân khó cáng đáng.

Vì thế, Bạch Linh cũng chỉ có hơi không cam lòng như vậy. Sau đó, nàng liền ngay lập tức rời đi khỏi tiểu thế giới này.

Tuy nhiên, chờ khi nàng ra khỏi hố, thấy cảnh Cản Thi Phái bị tàn sát, trong lòng nàng cũng không khỏi run lên. Tô Tín này còn tuyệt tình hơn so với sự tưởng tượng của nàng.

Một tên đệ tử Bạch Liên Giáo sáp tới gần, hỏi: “Thánh nữ điện hạ, chúng ta có xuất thủ không?”

Bạch Linh lạnh nhạt nhìn hắn một cái, nói: “Xuất thủ cái gì? Đây là ân oán cá nhân của Tô Tín và Cản Thi Phái, chưa cần chúng ta nhúng ta. Nhớ, chuyện ở đây không ai được phép nói ra. Kể cả người thuộc Bạch Liên Giáo cũng không được nói!”

Chuyện ở ngoại giới lúc này, Tô Tín cũng không biết. Với thực lực và năng lực bây giờ của Lý Phôi, hắn có thể hoàn toàn giải quyết tốt hết thảy.

Không gian tiểu thế giới này có chút quái dị. Tô Tín cũng không biết phải hình dung thế nào mới tốt. Nhưng Tô Tín có một loại cảm giác, trong này chắc chắn có thứ gì đó hắn chưa phát hiện được.

Tô Tín đẩy cửa điện bên trong ra. Cảnh tượng lộng lẫy nguy nga trước mắt thiếu chút nữa làm chói mắt Tô Tín.

Khác với những cung điện khác, nơi cung điện trung tâm không nghiêm túc, trang nghiêm bằng, nhưng ngược lại, lộ ra vẻ xa hoa, tráng lệ.

Chỉ thấy xung quanh toàn bộ bên trong đại điện, hai bên là ao nước lớn. Song, trong ao nước không phải là nước mà là rượu.

Cho dù thời gian đã qua lâu như vậy, rượu trong ao cũng đã khô khốc nhưng Tô Tín vẫn ngửi được mùi rượu say lòng người ở bên trong.

Còn mấy cột màu vàng khắc rõ vô số thiên nữ xung quanh, thêm cả ghế nằm cùng giường nhỏ bừa bộn cho thấy nơi này cũng không phải là điện nghị sự trang nghiêm gì, mà là một tòa chuyên dùng để hưởng lạc, dùng rượu nhắm thịt.

Những thứ xa hoa này, Tô Tín chỉ nhìn một cái liền chuyển mắt đi. Cái thực sự hấp dẫn sự chú ý của hắn chính là cái bàn nhỏ bên cạnh long sàng ở vị trí cao nhất kia. Trên bàn bày đầy ngọc thạch bạc bì hình vuông.