Chương 2101 Sát tự(1)
Tô Tín cầm lên một mảnh ngọc thạch, chữ phía trên giống như bị vật như dao khắc lên vậy, lộ ra một luồng khí tức lạnh thấu xương. Hiển nhiên, người viết lên trên phiến ngọc thạch này ắt hẳn là một tên cường giả có thực lực không hề yếu. Đối phương thấp nhất cũng mang tu vi Chân Vũ cảnh!
Dĩ nhiên, cái khiến Tô Tín khiếp sợ chính là nội dung khắc trên mảnh đá. Là một bản tấu chương. Nội dung trong đó không ngờ lại là có người bẩm báo man tộc Đông Di phản loạn, mời Nhân Hoàng phê chỉ giải quyết.
Tô Tín hít một hơi dài. Đọc đến đây hắn nhất thời liền hiểu, nơi này quả nhiên là chỗ ở trước đây của Nhân Hoàng. Có điều, hình như không phải là hoàng cung chính thức mà là hành cung. Nhưng hiển nhiên, Nhân Hoàng cũng từng xử lý một ít công vụ ở đây.
Nhìn xuống, phía trên tấu chương chỉ có một chữ, đó chính là: Giết!
Khi nhìn đến chữ “giết”, trong nháy mắt, nhất thời Tô Tín cảm giác được một luồng khí tức sắc bén xông thẳng đến đầu, như thể đang có một thanh kiếm sắc mang theo sát cơ vô thượng chém đến hướng hắn!
Quanh thân Tô Tín, thần mang màu vàng đại thịnh. Nguyên Thần lực bùng nổ đến mức cao nhất bấy giờ mới đỡ được đòn đánh từ chữ “giết” này.
Mồ hôi lạnh nhất thời chảy thành dòng trên trán Tô Tín. Năm xưa, Nhân Hoàng từ đầu chí cuối đều là nhân vật tồn tại trong truyền thuyết. Chỉ có giờ khắc này Tô Tín mới cảm giác được hắn cách Nhân Hoàng gần như vậy. Hơn nữa, còn cảm nhận được được thực lực cực hạn của cường giả đột phá Chân Vũ cảnh.
Chỉ có một chữ, nhưng một chữ này lại thiếu chút nữa đánh cho Tô Tín bị thương nặng.
Có thể nói, đổi thành một võ giả Chân Vũ cảnh có Nguyên Thần lực hơi yếu một chút đến thì e rằng sẽ bị thương nặng ngay tại chỗ.
Một chữ mà đã mang oai kinh khủng như vậy. Nhân Hoàng ngày trước rốt cuộc đạt đến cảnh giới gì thì liên có thể tưởng tượng được.
Huống chi, dựa vào một chữ “giết” này, Tô Tín cũng có thể nhìn ra được tính cách của vị Nhân Hoàng bệ hạ ngày xưa kia.
Man tộc Đông Di làm loạn. Bất kể là man tộc này làm loạn vì nguyên nhân gì, bất kể thực lực của man tộc Đông Di này đến như thế nào, chỉ cần đối phương dám tạo phản làm loạn thì chỉ có một chữ “giết”!
Đây mới thực sự là thời kỳ đỉnh cao của một đời hoàng triều, vô cùng bá đạo, vô cùng cường thế!
Giống như Đại Chu bây giờ, dù có muốn xuất thủ với một tông môn chỉ có Dương Thần cảnh bảo vệ, mà cũng phải cân nhắc mãi, tính toán xem lúc xuất thủ với họ có thể khiến những tông môn lớn mạnh khác hay toàn bộ giang hồ cảnh giác hay không.
Nhưng ở thời kỷ đỉnh cao của một đời hoàng triều chân chính, oai của Nhân Hoàng có thể nói là vô địch thiên hạ. Coi như là Thiên Đình hay Địa Phủ cũng đều bị Nhân Hoàng đuổi tận giết tuyệt.
Tô Tín đặt phiến ngọc thạch kia xuống, thở dài một hơi.
Mấy thứ truyền thừa lẻ tẻ lấy được từ trong cơ thể tám Yêu Linh kia cũng chẳng phải là cơ duyên gì. Những thứ đó so với chữ “giết” này không khác gì rác rưởi!
Tô Tín chỉ cần ngăn trở xung kích từ sát tự kia mang đến, mà trong đầu hắn đã liên tưởng đến khí thế cùng tinh khí thần lúc Nhân Hoàng ngày xưa viết nó xuống. Một chữ này chính là nhất thức cấp chí tôn của những thứ võ kỹ cường hãn khác.
Sau đó, Tô Tín lại lật xem những tấu chương khác. Có điều, những bộ tấu chương đó không có nội dung giống với bộ kia.
Những tấu chương khác nội dung cũng chỉ là về mặt xây dựng, ví như thành lập trú quân ở một số nơi, hoặc cất nhắc vài võ giả, vân vân…
Trên những tin tức này cũng chỉ để lại một chữ đó chính là “duyệt”.
Trên chữ “duyệt” này không có chút nhuệ khí nào, ngược lại, lại có cảm giác lười biếng.
Hiển nhiên ban đầu, lúc Nhân Hoàng phê chuẩn những tấu chương này có chút thờ ơ.
Với uy thế của Nhân Hoàng năm xưa mà nói, những chuyện nhỏ nhặt này hắn căn bản lười để ý đến. Viết lên một chữ “duyệt” chứng tỏ mình từng xem qua là được
Dù sao, với Nhân Hoàng khi đó mà nói, một mình hắn liền đủ để chống đỡ cho hoàng triều rồi. Dù những chuyện nhỏ nhặt này xảy ra vấn đề nhiều đến đâu đi nữa thì cũng không có gì.
Hơn nữa, điểm này cũng không phải khoa trương, mà chính là sự thật.
Có Nhân Hoàng thì hoàng triều đó mới là hoàng triều. Cho đến khi Nhân Hoàng trong truyền thuyết phi thăng, đời hoàng triều đó liền sụp đổ hoàn toàn. Thậm chí, ngay cả cơ hội truyền đến đời thứ hai cũng không có.
Tô Tín gõ bàn một cái, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ nơi này thật sự là hoàng cung trước kia Nhân Hoàng ở hay sao?”
Nơi này nếu có dấu vết Nhân Hoàng phê duyệt tấu chương, như vậy không phải hoàng cung thì còn có thể là nơi nào?
Nhưng vào lúc này, một thanh âm âm trầm truyền tới: “Hoàng cung? Nơi này kém xa. Cung điện của Nhân Hoàng năm ấy dùng long cốt làm xương sống. Nơi này há có thể so sánh? Nơi này chẳng qua là hành cung mà Nhân Hoàng dùng hưởng lạc lúc rảnh rỗi mà thôi.”
Thoáng chốc nghe được thanh âm này, nhất thời Tô Tín sợ hãi cả kinh, ngay lập tức bộc phát đấu chiến kim thân. Phật quang chói mắt chiếu sáng toàn bộ đại điện.