← Quay lại trang sách

Chương 2102 Sát tự(2)

Với thực lực của Tô Tín bây giờ, thế mà có người có thể che giấu được cảm giác của hắn mà nói được những lời này bên tai hắn, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Có thể qua mặt được cảm giác của hắn, thực lực của người này rốt cuộc mạnh đến nhường nào? Tô Tín không dám tưởng tượng.

Nhưng dù cho Tô Tín bộc phát ra trạng thái mạnh nhất của hắn, hắn cũng không phát hiện người mới vừa nói rốt cuộc ở đâu.

Song vào lúc này, một bóng người trung niên mặc trường bào, đầu đội cao quan, y phục cổ bỗng nhiên hiện lên trước mặt Tô Tín.

Bóng người của hắn hơi có chút trong suốt. Sau khi thấy Tô Tín thi triển đấu chiến kim thân, hắn kinh ngạc nói: “Là võ công Phật môn? Ngươi là người nhất mạch Phật môn? Kỳ quái, chẳng lẽ bây giờ đệ tử Phật môn không cần để đầu trọc nữa à?”

Tô Tín chau mày, nhưng hắn vẫn thu hồi đấu chiến kim thân lại. Mặc dù hắn không biết rốt cuộc người trước mắt là gì, nhưng rõ ràng Tô Tín không cảm giác được sát cơ hay uy hiếp từ trên người hắn.

“Ngươi là người phương nào?”

Người kỳ quái kia cũng không tiếp tục hỏi Tô Tín có phải người Phật môn hay không. Hắn chỉ lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, nói: “Ta? Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra được sao? Ta Chẳng qua chỉ là cô hồn dã quỷ du đãng trong cung điện này mà thôi.”

Tô Tín nhíu mày một cái, nói: “Nhưng thế gian này không có quỷ. Huống chi coi như là quỷ thì cũng không có khả năng sống từ thời kỳ thượng cổ cho tới giờ.”

Người nọ lắc đầu, nói: “Bị người mình thần phục vứt bỏ. Bị trừng phát trấn tủ ở đây hơn mười ngàn năm. Không phải cô hồn dã quỷ thì là gì?”

Tô Tín nhíu mày. Hình như hắn mơ hồ đoán được gì đó.

“Ngươi là võ giả dưới quyền Nhân Hoàng ngày trước?”

Người nọ lạnh nhạt nói: “Tại hạ Trường Không Huyền, ngày trước chỉ là một sử quan nho nhỏ lo viết cuộc sống thường ngày dưới quyền Nhân Hoàng mà thôi. Ngươi cũng không cần lo lắng. Thiên phú võ đạo của ta cũng chưa ra ngô ra khoai gì. Dù ta có đang ở thời kỳ đỉnh cao cũng chỉ có thực lực Dương Thần cảnh sơ kỳ mà thôi. Bây giờ ấy mà, ngươi chắc cũng đã nhìn ra không sai biệt lắm. Ta không phải người, cũng không phải quỷ. Ta chẳng qua là khí linh trong đại điện này mà thôi.”

Vừa nói, Trường Không Huyền này cũng không chờ Tô Tín hỏi đến, hắn đã chủ động nói ra hết thảy.

Song, cũng không biết có phải là vì Trường Huyền Không bị giam ở đây quá lâu rồi hay không, nói tới nói lui cũng chỉ có mấy lời cũ rích đảo qua đảo lại. Tô Tín nghe hiểu không ít thì nhiều.

Trường Không Huyền này chính là sử quan sinh hoạt thường ngày dưới quyền Nhân Hoàng ngày trước. Chức trách quan trọng nhất của hắn chỉ có hai cái, một là phụ trách biên soạn lịch sử của hoàng triều, cái khác chính là ghi chép lời nói, sinh hoạt thường ngày của Nhân Hoàng vào trong sử liệu.

Cho nên, đừng xem thường Trường Không Huyền thực lực yếu, nhưng hắn lại là người gần nhất với Nhân Hoàng.

Chỉ tiếc, quăng đi cái áo khoác Nhân Hoàng hoa lệ, trên thực lực, chiến công, có lẽ đủ để không phụ tiếng xưng hô “Nhân Hoàng” này. Nhưng con người này, nói về cách làm người thì cho tới giờ, hắn cũng chẳng phải minh chủ gì.

Ví dụ như Tô Tín biết, Nhân Hoàng không màng đến dư nghiệt Yêu tộc mà chưa diệt mà đã xoay người đi tàn sát người Nhân tộc vì sự thống trị của hắn, vân vân…

Trường Không Huyền đi theo bên người Nhân Hoàng lâu như vậy, tin mật về Nhân Hoàng hắn nắm trong tay nếu bị truyền đi, thì đây ắt sẽ lật đổ tam quan của tất cả mọi người.

Liền ví dụ như tiểu thế giới này chính là do Nhân Hoàng năm xưa hao phí không ít nhân lực, vật lực xây dựng. Thậm chí, hắn còn ra lệnh cho Mặc Môn tạm dừng chế tạo cơ quan sát khí mà chuyển sang giúp hắn xây dựng hành cung này. Bên trong tửu trì thịt lâm, vô cùng xa hoa.

Thậm chí, Nhân Hoàng từng ở hành cung này vui đùa đến mấy tháng không quản triều chính, chỉ có lúc tấu chương chất đống thành núi, Nhân Hoàng mới có thể tập trung xử lý một chút. Giống như những tấu chương trên bàn, trên cản đều dùng một chữ để phê, rất đơn giản qua loa lấy lệ.

Dĩ nhiên những thứ này cũng không có gì. Với uy thế cùng chiến công khi trước của Nhân Hoàng, hắn làm những chuyện này cũng không sợ bị người khác nói.

Tuy nhiên, có một số chuyện bí ẩn Nhân Hoàng không muốn để người ngoài biết được. Nhưng năm lần bảy lượt, Trường Không Huyền lúc nào cũng sát bên người Nhân Hoàng thì lại biết được. Hơn nữa, còn bị hắn ghi lại vào trong sử liệu. Đây cũng là việc mà Nhân Hoàng không cách nào nhịn được.

Vì thế, năm xưa Nhân Hoàng trực tiếp bãi nhiệm chức vị sử quan viết sinh hoạt thường ngày của Trường Không Huyền. Sau đó, một đời hoàng triều cũng không còn vị trí này nữa.

Còn phần Trường Không Huyền, hoặc giả là lương tâm của Nhân Hoàng bỗng dưng trỗi dậy, Nhân Hoàng hắn mặc dù biết Trường Không Huyền nắm không ít bí mật của hắn, nhưng lại không bất trung với hắn. Vì thế, Nhân Hoàng không giết Trường Không Huyền để diệt khẩu, mà hắn mượn dùng bí pháp của Mặc môn, kết hợp Nguyên Thần của Trường Không Huyền cùng trận pháp trong tòa cung điện này, biến Trường Không Huyền thành khí linh của tòa cung điện này. Chỉ cần cung điện không bị phá hủy thì Trường Không Huyền sẽ bất tử bất diệt, tương đương với một kiểu sống mãi.