Chương 2111 Uy thế của Ám Vệ(3)
Những người mặc y phục đen này trên đầu ai nấy đều đội nón lá, lưng đeo trường đao. Nơi ống tay áo có từng sợi từng sợi huyết tuyến, tôn lên từng tia sát cơ lạnh như băng trên người bọn họ.
Người cầm đầu đeo bên hông một thanh trường kiếm huyết sắc. Sắc mặt có chút u ám, nhợt nhạt, cũng không nhìn được chút biểu cảm nào.
Mọi người ở đây chỉ có thể cảm nhận được một luồng tử khí lạnh như băng từ trên người hắn. Người này hệt như là ác quỷ từ địa ngụ bò ra vậy!
Bây giờ, trời bên ngoài rõ ràng đang là ban ngày rực rỡ, nhưng hắn đứng ở đây lại khiến người khác có ảo giác như đang tự đặt mình vào trong quỷ vực hàn băng vậy.
Võ giả bên trong tửu lâu coi như là có ngu ngốc đến đâu cũng có thể đoán được. Người trước mắt này chính là thủ hạ đắc lực số một của Tây Bắc Vương Tô Tín, Đại Tổng quản Ám Vệ Lý Phôi!
Trừ hắn ra thì dù có là võ giả Ma đạo trên giang hồ cũng không còn ai có tử khí kinh khủng như vậy cả, lại cũng chẳng có ai có tư cách cầm bội kiếm Phi Huyết Kiếm ngày trước của Tô Tín.
Sắc mặt Trần Cương tái nhợt, chảy mồ hôi lạnh. Lúc này hắn căn bản cũng không dám nhìn Lý Phôi mà chỉ nhìn chằm chằm xuống đất. Hy vọng Lý Phôi không phát hiện hắn.
Nhưng tiếc là có một số việc không được như mong đợi.
Lý Phôi nhìn thẳng Trần Cương, lạnh nhạt nói: “Tây Bắc Đạo ta đối với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại phải làm như vậy?”
Trần Cương lộ vẻ sầu thảm, cười một tiếng, biết mình không gạt được nữa. Hắn ngay lập tức gỡ mặt nạ da người ra, để lộ mặt mũi vốn có của mình.
Những võ giả tán tu ở đây trông thấy cảnh này không khỏi có chút hối hận.
Ai nào ngờ bên cạnh bọn họ lại có kẻ bị Ám Vệ treo thưởng thế đâu?
Sớm biết như vậy bọn họ đi tố giác, chỉ rõ đầu mối thì đan dược cực phẩm cùng thiên binh sẽ là của bọn họ rồi.
Trần Cương bất đắc dĩ cười, nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc. Cái này ta không có lời nào để nói. Lần này là ta bị vu oan. Thủ đoạn của Ám Vệ là thế nào, dĩ nhiên ta biết. Chỉ cầu Lý đại nhân ngươi có thể cho ta đi thoải mái.”
Một tên thống lĩnh Dung Thần cảnh ở bên người Lý Phôi cười lạnh, nói: “Cho ngươi đi được thoải mái? Thứ ăn cây táo rào cây sung như ngươi còn tư cách nói điều kiện à?”
Tên thống lĩnh Dung Thần cảnh này trước đó là người phụ trách chuyện này. Mặc dù Lý Phôi đã hứa hẹn không truy cứu trách nhiệm của hắn, nhưng chuyện Trần Cương đào tẩu cũng khiến hắn mất hết cả mặt mũi với đồng liêu.
Sắc mặt của Trần Cương có chút trắng bệch. Dĩ nhiên hắn không muốn chết, nhưng hắn sợ sống không bằng chết!
Những thủ đoạn của Ám Vệ trước đó hắn đều nghe như nghe chuyện vui. Nào có ngờ lại có ngày đến lượt hắn. Trần Cương không cách nào chấp nhận sự thật.
Vì thế, Trần Cương cắn răng, đánh thẳng một chưởng lên đầu, muốn dùng cách tự sát để tránh sự trừng phạt của Ám Vệ.
Tên Vệ thống lĩnh Dung Thần cảnh cười lạnh một tiếng: “Rơi vào trong tay bọn ta, mạng của ngươi không còn là của ngươi nữa rồi!”
Trường đao ra khỏi võ, trong nháy mắt, ánh đao nóng bỏng phá thiên không xuất ra, hệt như là thiên hỏa giáng thế, vô cùng hoa lệ.
Chỉ có điều, đao này cũng không chém cơ thể của Trần Cương mà là tay phải của hắn.
Nhưng vào lúc này, một tiếng Phật hiệu truyền đến, vách tường tửu lâu bị đánh bể, một bóng người tản Phật quang đưa tay chộp một cái, hệt như bắt rồng. Đao mang trực tiếp bị hắn nắm trong tay, cường ngạnh bóp vỡ!
Một tên hòa thượng thân hình cao lớn cường tráng xuất hiện ở trước mặt mọi người. Hắn mang thực lực Dung Thần cảnh. Hai tay hắn chắp lại, giọng uy nghiêm, nói: “Chư vị ở đất Hà Nam Đạo chúng ta mà động thủ hại người,có hỏi qua Thiếu Lâm Tự ta hay chưa?”
Vệ thống lĩnh sắc mặt khó coi: “La Hán đường vũ tăng Tổng giáo đầu Thiếu Lâm Tự, “Thất Tuyệt Hòa Thượng” Giác Côn!”
Hà Nam Đạo vốn là địa bàn của Thiếu Lâm Tự. Bọn họ còn đang tính tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng mang Trần Cương đi. Nhưng nào ngờ người của Thiếu Lâm Tự lại đến nhanh như vậy?
Hơn nữa, thấy người của Thiếu Lâm Tự đến, Trần Cương cũng thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí, thiếu chút nữa là ngã ngồi trên mặt đất.
Mặc dù khi nãy hắn đã nhen nhóm ý chết, nhưng có thể được sống, ai lại nguyện ý chết đâu?
Lý Phôi bước ra một bước, tử ý quanh thân hắn càng đậm thêm một chút, tỏ ra vô cùng kinh khủng.
“Ngươi muốn cản ta?”
Tử ý rét lạnh kia xông thẳng đến tâm thần khiến Giác Côn không nhịn được mà run lên trong lòng. Song, hắn vẫn ngang ngược, trầm giọng nói: “Một vũ tăng giáo đầu như ta dĩ nhiên không thể so thực lực với Đại Tổng quản Ám Vệ Lý đại nhân. Giác Côn ta ở Thiếu Lâm Tự cũng chẳng qua là hạng vô danh. Ta không ngăn được, tự có những người khác ngăn!”
Giác Côn vừa dứt lời, liền thấy một đám tăng nhân Thiếu Lâm Tự đi từ hướng vách tưởng đổ nát đến. Một trong số đó không ngờ lại là Thủ tọa La Hán đường của Thiếu Lâm Tư, “Hàng Ma La Hán” Huyền Minh!
Nhìn Lý Phôi, Huyền Minh lạnh nhạt nói: “Giác Côn không ngăn được ngươi, thế ta có thể ngăn được ngươi hay không?”
Trong số các võ giả Dương Thần cảnh trên giang hồ, Lý Phôi không thể nghi ngờ là hàng tiểu bối. Thậm chí, nếu nói theo bối phận thì Huyền Minh còn lớn hơn cả Tô Tín.
Nhưng bây giờ trên giang hồ, cái gọi là bối phận chỉ có thể xem như là tham khảo mà thôi. Cái mọi người nhìn vẫn là thực lực.