← Quay lại trang sách

Chương 2112 Cương quyết(1)

Dĩ nhiên, nếu đơn thuần bàn về thực lực, người trên giang hồ chắc chắn cũng sẽ cho rằng Huyền Minh mạnh hơn Lý Phôi.

Dẫu sao, Huyền Minh cũng có uy tín võ giả Dương Thần cảnh, đảm nhiệm chức Thủ tọa La Hán đường, cũng như tạm thay mặt cho chủ trì Thiếu Lâm Tự thời gian dài như vậy. Uy thế của Huyền Minh ở trên giang hồ còn mạnh hơn Lý Phôi nhiều.

Thậm chí có thể nói, trong số các võ giả Dương Thần cảnh ở Thiếu Lâm Tự, Huyền Minh cũng là một trong số những người có hu vọng tấn thăng Chân Vũ nhất trong tương lai. Có hắn ở đây, Lý Phôi muốn đưa Trần Cương đi thì cũng không phải là chuyện dễ.

Lúc này, bên trong tửu lâu, những người khác cũng trốn vào trong một góc, thậm chí còn không dám thở mạnh một tiếng.

Đây chính là ván cờ giữa hai đại thế lực là Thiếu Lâm Tự và thủ hạ Tây Bắc Vương. Bọn họ dính vào trong đó thì đoán chừng đến chết cũng không biết là chết thế nào.

Lý Phôi nhìn Huyền Minh, lạnh nhạt nói: “Trần Cương chính là phản nghịch của Tây Bắc quân ta. Thiếu Lâm Tự các ngươi xen vào việc của người khác, leo lên đầu Tây Bắc Đạo ta. Ngươi thật cho rằng Tây Bắc Đạo dễ bị bắt nạt hay sao?”

Nhìn Lý Phôi, trong lòng Huyền Minh cũng có chút mùi vị chua chát.

Hắn chính là người lâu năm trong giang hồ. Ngày xưa, lúc Tô Tín còn chưa quật khởi, hắn từng tranh phong với Tô Tín, kết quả lại chịu không ít thua thiệt trong tay thủ hạ Tô Tín.

Kết quả bây giờ thì hay rồi, Tô Tín đã đạt thành tựu lục địa thần tiên Chân Vũ cảnh. Hơn nữa, thủ hạ của Tô Tín, tên Lý Phôi vô danh tiểu tốt cũng đã thành Dương Thần, bắt đầu chấp chưởng Ám Vệ rồi. Coi như là Huyền Minh tâm tính có tốt hơn nữa thì lúc này cũng không tránh được có chút tư vị khó chịu.

Ngày xưa, lúc đối mặt với Tô Tín, Huyền Minh đã từng thỏa hiệp. Bây giờ, đối mặt với một tên thủ hạ của Tô Tín, Huyền Minh hắn sẽ không nhượng bộ nữa.

Hơn nữa, nơi này chính là Hà Nam Đạo, là địa bàn của Thiếu Lâm Tự bọn họ!

Huyền Minh trầm giọng nói: “Đó là chuyện của Tây Bắc Đạo các ngươi. Ta chỉ biết rằng bất cứ kẻ nào muốn động thủ ở Hà Nam Đạo thì trước hết phải qua được ải Thiếu Lâm Tự chúng ta!

Hơn nữa, bí mật trong miệng của Trần Cương có liên quan đến tổ tiên Thiếu Lâm Tự chúng ta, thế mà bây giờ Tây Bắc Đạo các ngươi lại hết sức giấu diếm chuyện này. Rốt cuộc các ngươi phát hiện thứ gì mà không thèm nể nang ai đến vậy?”

Lý Phôi cầm Phi Huyết Kiếm trong tay, lạnh nhạt nói: “Nói nhiều vô dụng. Thiếu Lâm Tự muốn ngăn ta thì trước phải hỏi qua kiếm trong tay ta.

Ngày xưa đại nhân nhà ta lên Thiếu Thất sơn dùng bảy mươi hai tuyệt kỹ đánh bại cao thủ Thiếu Lâm. Thiếu Lâm Tự hôm nay có thể ngăn được kiếm trong tay hay không đây?”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt đám người Huyền Minh trong nhất thời trở nên vô cùng khó coi. Chuyện này là sự sỉ nhục của Thiếu Lâm Tự bọn họ. Thậm chí có thể nói là nỗi sỉ nhục mà Thiếu Lâm Tự bọn họ ghi nhớ cả đời.

Thực lực của Tô Tín kinh diễm, điểm này bọn họ thừa nhận. Trên thực tế, nếu Tô Tín là phế vật thì hắn cũng không có khả năng đi đến bước đường bây giờ. Vì thế, bại bởi Tô Tín thật ra thì không hề mất mặt.

Nhưng vấn đề là khi đó, Tô Tín lại công khai ở Thiếu Thất Sơn, dùng bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm Tự đánh bại bọn họ. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ võ công Thiếu Lâm Tự của bọn họ thậm chí còn không mạnh bằng khi nó ở trong tay người ngoài. Đệ tử của Thiếu Lâm Tự bọn họ quá mức phế vật!

Cũng bởi vì chuyện này mà Thiếu Lâm Tự cũng bị không ít người giễu cợt. Kết quả bây giờ lại bị Lý Phôi chọc ra, không khác gì cắm một dao vào ngực Thiếu Lâm Tự.

Sắc mặt Huyền Minh âm trầm, nói: “Ngươi cho là ai cũng là Tô Tín sao? Lý Phôi, làm người đừng quá cuồng vọng. Hôm nay nếu Tô Tín đứng ở đây, hắn có thể nói lời này. Còn ngươi thì không được!

Nếu Trần Cương đã ở Hà Nam Đạo thì đừng hòng có ai mang được hắn đi!”

Huyền Minh vừa dứt lời, toàn bộ bên trong quán rượu liền bị một đạo kiếm quang xen lẫn huyết sắc tử khí lấp đầy.

Từ trước đến giờ, Lý Phôi cũng rất ghét nói nhảm, có thể động thủ thì sẽ tận lực không gây ồn ào. Hiển nhiên, chuyện bây giờ cũng đã đến lúc động thủ rồi.

Đối mặt với một kiếm này của Lý Phôi, trên mặt Huyền Minh lộ vẻ nghiêm trọng.

Hiểu biết của Huyền Minh về Lý Phôi thật ra cũng không nhiều. Người này giống như cái bóng của Tô Tín. Hắn trước giờ vẫn ở trong bóng tối. So vớ vẻ rạng rỡ của Tô Tín thì Lý Phôi khiêm tốn hơn nhiều.

Song, hắn có khiêm tốn hơn nữa thì cũng không cách nào che giấu được những chiến tích kinh khủng của Ám Vệ. Những chiến tích đều được thi hành dưới sự chỉ đạo của Lý Phôi.

Hơn nữa, với tính cách và thực lực của Tô Tín, nếu Lý Phôi này là phế vật thì Tô Tín dù có niệm tình cũng sẽ không cho hắn ngồi vào vị trí Đại Tổng quản Ám Vệ.

Bây giờ, Huyền Minh thấy Lý Phôi xuất thủ hắn mới coi như thật sự biết cái gì gọi là dưới danh tướng tốt không có hư sĩ. Thực lực của tên Lý Phôi này còn kinh khủng hơn cả trong truyền thuyết!