← Quay lại trang sách

Chương 2113 Cương quyết(2)

Có thể nói, nếu có tên võ giả Hóa Thần cảnh nào đó bất cẩn hút vào tay chút tử khí thôi thì sinh cơ toàn thân hắn có khi sẽ bị tước mất. Trong nháy mắt sẽ chết ngay!

Trời mới biết tên Lý Phôi này rốt cuộc làm sao có thể ngưng tụ được tử vong lực kinh khủng đến vậy. Chẳng lẽ hắn không sợ bị lực tử vong này cắn trả hay sao?

Dĩ nhiên, lúc này không phải là lúc để Huyền Minh cân nhắc những chuyện này. Đối mặt với một kiếm này, mười ngón tay Huyền Minh liên tục bắn. Vô Tướng Kiếp chỉ, Đại Lực Kim Cương chưởng, Đa La Diệp chỉ, nhiều loại chỉ pháp cứ thế bắn ra. Bóng chỉ tay rợp trời đổ xuống một kiếm kia của Lý Phôi như mưa như thác.

Những võ giả khác ở tại chỗ sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Không lo được cái khác, ai nấy đều nhanh chóng đánh nát bức tường bên cạnh, thoát đi.

Cuộc chiến giữa hai tên cường giả Dương Thần cảnh bọn họ không chịu được. Dù chỉ có một chút khí tức lọt ra cũng đủ để khiến bọn họ trọng thương.

Nhưng lúc này, sắc mặt Huyền Minh trong kia có chút nghiêm trọng.

Hắn cảm giác mình đã đánh giá cao Lý Phôi, nhưng thực chất là còn đánh giá thấp mới đúng.

Một kiếm của Lý Phôi vô cùng bá đạo. Thậm chí có thể nói là có chút vô lý. Một kiếm này ngay lập tức phá hủy chỉ kình rợp trời của Huyền Minh mà đâm thẳng đến hướng hắn. Không chỉ phong tỏa thân xác của Huyền Minh mà còn trực tiếp nhắm thẳng vào Nguyên Thần của hắn!

Huyền Minh phất một tay lên, triển khai Đại Cầm Long Thủ. Phật quang lóng lánh quanh thân hắn, chân khí cuồn cuộn hóa thành long trảo óng ánh Phật quang nắm chặt kiếm kia trong tay. Song, sức mạnh trên kiếm kia lại đang không ngừng ăn mòn sức mạnh của Đại Cầm Long Thủ. Tựa như chỉ một khắc sau thì Đại Cầm Long Thủ sẽ vỡ vụn vậy.

“Om! Ma! Ni! Pad! Me! Hum!”*

*chân ngôn cầu Quán Thế m Bồ Tát bằng tiếng Phạn.

Huyền Minh nhắm mắt lại, miệng niệm chân ngôn. Mỗi một chữ chân ngôn phát ra thì Phật quang màu vàng nổ tung. Hư không rung động. Đến khi toàn bộ sáu chữ chân ngôn được đọc ra hết, lúc này mới đánh tan được một kiếm của Lý Phôi.

Nhưng bởi chấn động của sáu chữ chân ngôn quá lớn nên khiến tửu quán nhỏ bọn họ đang đứng cũng bị đổ nát, trong nháy mắt bụi mù tràn ngập.

Đến sau khi bụi mù tản đi, mọi người chợt phát hiện, thân hình Lý Phôi đã biến mất đi từ lúc nào.

Huyền Minh nhướn mày một cái. Song, lúc này, hắn cảm giác được một luồng sát cơ rùng mình đánh đến. Thân hình Lý Phôi không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng hắn, trường kiếm cũng sắp đâm vào lưng hắn đến nơi!

Tốc độ rất nhanh!

Huyền Minh sợ hãi cả kinh. Tốc độ của tên Lý Phôi này thật kinh diễm. Nếu như không phải trong chớp mắt đó Lý Phôi bạo phát sát cơ động trời, Huyền Minh thậm chí cũng chẳng có cách nào phát hiện ra Lý Phôi được.

Trong nháy mắt, Phật quang màu vàng quanh thân Huyền Minh đại thịnh. Hệt như đang độ cho hắn một tầng khôi giáp màu vàng.

Phật quang màu vàng này chặn lại một kiếm tràn đầy sát cơ kia. Lý Phôi nhíu mày. Huyền Minh thân là Thủ tọa La Hán đường của Thiếu Lâm Tự, hắn cũng tu luyện thần công Kim Cương Bất Hoại. Mặc dù Huyền Minh không tu luyện Kim Cương Bất Hoại đến đấu chiến kim thân như Tô đại nhân, nhưng cũng đã đại thành. Ít nhất, Lý Phôi không chắc chắn hắn sẽ hoàn toàn chém nát nó được.

Huyền Minh xoay người lại, đánh ra một quyền. Rõ ràng chẳng qua là một chiêu Thiếu Lâm La Hán quyền đơn giản nhưng lại hàm chứa chân ý võ đạo hàng ma mạnh mẽ. Nhìn thì như bình thường, song lại chứa uy năng cực kỳ cường đại.

Phi Huyết Kiếm trong tay Lý Phôi rung động, trực tiếp đỡ một quyền này, rút người ra lui về phía sau.

Một kích không trúng liền chạy trốn ra xa. Đây là phương thức chiến đấu Lý Phôi thường dùng nhất.

Thiếu Lâm Tự cùng Ám Vệ ai nấy mặt mày đầy vẻ âm trầm.

Ám Vệ mặt mày âm trầm là bởi Đại Tổng quản Lý Phôi của bọn họ đã xuất thủ rồi mà đám lừa trọc Thiếu Lâm Tự này vẫn đúng là không phải mang hư danh. Giao thủ hai chiêu mà Lý đại nhân vẫn chưa chiếm được chút lợi thế nào.

Đồng thời, người bên phía Thiếu Lâm Tự sắc mặt u ám cũng là bởi vì chuyện này.

Lúc trước bọn họ thua thiệt trước mặt Tô Tín thì thôi đi. Thế mà bây giờ đối mặt với tên chỉ mới nổi như Lý Phôi, Huyền Minh cũng không bắt được đối phương. Thậm chí còn bị đối phương ép dùng toàn lực. Đây cũng không phải điểm gì đáng tự hào.

Bây giờ hai phe giằng co ở đây, nhưng vào lúc này, một tiếng cười lớn vọng tới: “Huyền Minh đại sư, Thiếu Lâm Tự các người thật đúng là rất từ bi, không dám nặng tay với tiểu bối à?”

Mọi người ở đây ai nấy đều nhìn lại hướng phát ra âm thanh. Lúc này, dù có ngu ngốc đến đâu cũng có thể nghe ra, giọng người vừa rồi rõ ràng chính là đang châm chọc.

Phía đầu đường kia, một lão giả cầm kiếm dẫn theo hơn mười tên võ giả tay cũng cầm kiếm khác tiến đến. Người này chính là Hà Vô Sơn, Trang chủ Danh Kiếm sơn trang.

Quan hệ giữa Danh Kiếm sơn trang cùng Thiếu Lâm Tự thật ra thì cũng coi như tùy thời. Nhưng Hà Vô Sơn từng có chút mâu thuẫn với Huyền Minh, vì thế nên bây giờ hắn cũng không ngại châm chọc Huyền Minh mấy câu ẩn ý.