← Quay lại trang sách

Chương 2141 Giết! (2)

Một số võ giả Thương Sơn thành đã hơi dao động, dù sao hôm nay bọn họ gặp chuyện như vậy, đã tuyệt vọng với những thế lực tông môn chính đạo kia, chẳng bằng cứ thế gia nhập Bạch Liên giáo.

Chỉ có điều hiện tại Yến Khuynh Tuyết chưa lên tiếng, bọn họ không dám quyết định.

Yến Khuynh Tuyết trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Nếu như ta lựa chọn từ chối thì sao?”

Nụ cười trên mặt Trâu Minh dần dần biến mất, hắn lạnh nhạt nói: “Từ chối? Yến thành chủ, không ai có thể từ chối Bạch Liên giáo ta, huống hồ Bạch Liên giáo cũng không phải tông môn từ thiện. Lần này Bạch Liên giáo sẽ không bỏ đá xuống giếng, nhưng những tông môn khác làm thế nào, Bạch Liên giáo không quản được đâu.”

Trâu Minh vừa nói dứt lời, những võ giả tông môn Tương Nam đó đều cười lạnh một tiếng, lấy binh khí trong tay mình ra.

Bọn họ đã thèm nhỏ dãi của cải của Thương Sơn thành từ lâu, nếu Thương Sơn thành từ chối lời mời của Bạch Liên giáo, vậy chẳng phải bọn họ có thể tùy ý xử lý Thương Sơn thành?

Trong lòng Yến Khuynh Tuyết thoáng qua một chút giãy dụa, quả nhiên bản thân vẫn vô dụng như vậy sao? Lúc trước có sự giúp đỡ của hắn, mình mới có thể trở thành thành chủ Thương Sơn thành, kết quả đến bây giờ, chính mình vẫn không bảo vệ nổi mảnh cơ nghiệp này.

Thế nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không ai có thể từ chối Bạch Liên giáo ngươi? To mồm nhỉ! Tiền Đạo Nhân do các ngươi đánh bị thương, tin tức cũng do các ngươi để lộ ra, bao gồm cả những người này cũng đều là Bạch Liên giáo ngươi xúi giục lôi kéo đến, kết quả cuối cùng lại là Bạch Liên giáo các ngươi tự ra vẻ người tốt, từ bao giờ Bạch Liên giáo làm việc dông dài như thế hả?”

Nghe được âm thanh này nói trắng ra tất cả tính toán của Bạch Liên giáo, sắc mặt Trâu Minh chợt thay đổi.

Hắn vừa định nói gì đó, bỗng cảm nhận được một luồng uy thế dày đặc truyền thẳng đến, giữa không trung có một bóng người mặc áo bào đen từng bước đi tới, mỗi một bước hạ xuống, mọi người có mặt đều cảm thấy có một luồng uy thế mạnh mẽ ập tới.

Đến cuối cùng, thậm chí mọi người ở đây đều không chống lại được quỳ xuống, đến cả Trâu Minh là võ giả Dung Thần cảnh cũng phun một ngụm máu tươi, không chịu được quỳ trên mặt đất, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Hắn là võ giả Dung Thần cảnh, tuy võ giả Dương Thần cảnh có thể dễ dàng giết chết hắn, nhưng không thể chỉ dùng uy thế đã ép hắn ngã quỳ trên mặt đất.

Đã như vậy, cái kia người trước mắt này là thực lực ra sao liền vừa xem hiểu ngay rồi, đối phương khẳng định là Lục Địa thần tiên Chân Vũ cảnh!

Trâu Minh không cách nào tưởng tượng ra chuyện lần này lại hấp dẫn một vị Lục Địa thần tiên Chân Vũ cảnh, hơn nữa nhìn đối phương chỉ dùng uy thế ép mình và những người võ lâm Tương Nam đạo, còn người bên Thương Sơn thành hoàn toàn không sao, hắn lập tức rõ ràng vị Lục Địa thần tiên này đứng về phía Thương Sơn thành!

Trâu Minh không sao ngờ tới Thương Sơn thành chỉ là thế lực có chút sức ảnh hưởng ở đất Tương Nam hẻo lánh, bọn họ làm sao có thể dính líu tới Lục Địa thần tiên Chân Vũ cảnh?

Lúc bấy giờ, Yến Khuynh Tuyết cũng ngơ ngác nhìn bóng lưng Tô Tín, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin.

Tuy đã mười mấy năm trôi qua, tuy ngoại hình và vóc dáng người trước mắt đã thay đổi, nhưng Yến Khuynh Tuyết vẫn nhận ra ngay từ ánh mắt đầu tiên, người trước mắt chính là Mạnh Thanh Trạch mà nàng ngày nhớ đêm mong suốt mười mấy năm!

Nhưng Yến Khuynh Tuyết còn chưa kịp nói gì, Tô Tín đã nhìn những võ giả Tương Nam đạo rồi lắc đầu một cái, nói: “Thực sự là không cố gắng gì cả, qua bao nhiêu năm rồi, Tương Nam đạo không phát triển một chút nào, ức hiếp kẻ yếu, bỏ đá xuống giếng thì không ai chịu thua kém ai.”

Tuy rằng Tô Tín cũng xuất thân từ Tương Nam, nhưng hắn vẫn thật lòng xem thường đám người này.

Điều Tô Tín xem thường không phải hành vi cướp bóc của bọn họ, mà là xem thường bọn họ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.

Chỉ có không ngừng khiêu chiến cường giả mới có thể giành lấy thực lực mạnh hơn, một mực đi ức hiếp kẻ yếu, thực lực kẻ đó có thể mạnh đến đâu được?

Hiện giờ, những võ giả Tương Nam đạo kia suýt chút nữa bị dọa ngất.

Với bọn họ mà nói, khả năng cả đời này, người mạnh nhất bọn họ nhìn thấy cũng chỉ có Dương Thần cảnh thôi, bây giờ đột nhiên gặp một vị Lục Địa thần tiên Chân Vũ cảnh, bọn họ sợ không biết nói gì cho phải.

Một võ giả Hóa Thần cảnh trong số đó run lập cập nói: “Vị đại nhân này, chúng ta...”

Hắn còn chưa nói xong, mọi người chỉ cảm thấy một luồng chân khí nhỏ bé dập dờn truyền đến, trái tim của người trước mắt bất thình lình nổ tung, trong nháy mắt máu tươi bắn tung toé, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ đứng đó.

Tô Tín thản nhiên nói: “Kẻ rác rưởi thế này, sống sót còn có ý nghĩa gì? Quả thực sỉ nhục cái danh võ giả, chết quách đi cho rồi.”

Mọi người ở đây bỗng chốc sợ hãi gào to một tiếng, lập tức xoay người chạy trốn!

Bọn họ chưa từng gặp cường giả Chân Vũ cảnh, nhưng người trước mắt một lời không hợp là ra tay giết người, có khác gì Ma vương?