← Quay lại trang sách

Chương 2142 Kết quả(1)

Huống hồ trong mắt bọn họ, lý do của đối phương quá tùy tiện, chỉ bởi vì bọn họ rác rưởi nên phải chết? Nếu là như vậy, e là trên thế gian này, chẳng còn mấy ai có thể sống sót.

Thấy đám người này điên cuồng chạy trốn, trong mắt Tô Tín lộ vẻ lạnh lùng.

Trong nháy mắt, hắn triển khai uy lực của Thiên Tâm Kiếp đến cực đại, thân hình Tô Tín không có bất kỳ một động tác nào, nhưng những võ giả võ lâm Tương Nam kia lại cảm thấy trái tim mình đang đập điên cuồng, bọn hắn còn chưa kịp phản ứng lại, lồng ngực của tất cả hơn mười tên võ giả Hóa Thần cảnh đều nổ tung, máu tươi nhuộm đỏ con phố.

Cảnh tượng kinh khủng này khiến mọi người có mặt đều nín thở, ngay cả những người thuộc Thương Sơn thành cũng nhìn về phía Tô Tín với ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ.

Mặc dù bọn họ đã từng thấy máu, từng giết người, nhưng thật sự chưa từng gặp cảnh tượng đáng sợ như trước mắt.

Đây là hơn mười võ giả Hóa Thần cảnh, mặc dù ở nơi khác không là gì, nhưng ở Tương Nam chi địa này, hầu như mỗi người bọn họ đều nắm giữ một phái, kết quả chỉ trong thời gian một câu nói, họ đều chết ở đây. Thời điểm này, trong mắt bọn họ, Tô Tín và Ma vương đã không còn điểm khác biệt.

Dưới sự tàn sát từ Thiên Tâm Khiếp của Tô Tín, cả con phố đã máu chảy thành sông.

Đám người nắm quyền trong võ lâm Tương Nam đã chết sạch, chỉ còn lại Trâu Minh và người của Thương Sơn thành run rẩy giữa một đống thi thể.

Hiện tại hắn thật sự không dám cử động một ly, đừng thấy hắn có thực lực Dung Thần cảnh, nếu so với mấy võ giả Hóa Thần cảnh ở đây thì mạnh hơn nhiều, nhưng trước mặt Lục Địa thần tiên Chân Vũ cảnh cỡ như Tô Tín, chút thực lực đáng thương của hắn không khác gì giun dế.

Tô Tín búng ngón tay một cái, một luồng sức mạnh ngón tay lập tức bắn vào trong đan điền của Trâu Minh, bóp nát đan điền.

Trên mặt Trâu Minh tức khắc xám như tro tàn, đan điền vỡ vụn, đời này của hắn coi như bỏ!

Tô Tín nhìn Trâu Minh, lạnh nhạt nói: “Biết tại sao ta không giết ngươi chứ?”

Trâu Minh lắc đầu với vẻ mặt thê lương, nhưng hắn biết chắc chắn không phải vì hắn là đệ tử của Bạch Liên Giáo.

Nghe đồn Hắc Liên thánh sứ đời trước của Bạch Liên Giáo đã chết trong tay Tô Tín, ngay cả Hắc Liên thánh sứ hắn cũng dám giết, chớ nói gì bản thân chỉ là một đà chủ bình thường.

Tô Tín nhìn Trâu Minh nói: “Đi truyền lời cho Thanh Liên thánh sứ của các ngươi, kêu nàng đến Thương Sơn thành gặp ta, nếu không ta gặp kẻ nào thuộc Bạch Liên Giáo ở Tam Tương chi địa là giết kẻ đó!”

Trâu Minh chợt hiểu ra hắn chỉ là một người truyền lời, nếu không tình trạng của hắn hiện tại hẳn sẽ giống như những võ giả Tương Nam đạo kia.

Vì thế sau khi nghe Tô Tín nói dứt lời, hắn lập tức giãy giụa bò dậy xoay người chạy đi.

Mặc dù hiện giờ đan điền của hắn bị phế, nhưng tu vi trong thân thể vẫn còn, tốc độ cũng không chậm.

Lúc bấy giờ Tô Tín quay đầu lại, ánh mắt Yến Khuynh Tuyết nhìn Tô Tín thoáng thay đổi.

Người tàn sát toàn bộ cường giả võ lâm Tương Nam trong nháy mắt hiện tại hình như hơi thay đổi so với người trong ký ức của nàng, hắn trở nên có phần xa lạ, không còn chân thật như vậy nữa.

Tô Tín nhìn Yến Khuynh Tuyết, thở dài rồi nói: “Cho người dọn dẹp chỗ này đi, chờ một lát rồi nói sau.”

Mặc dù các võ giả khác của Thương Sơn thành tò mò quan hệ giữa cường giả trước mắt và tiểu thư của bọn họ, nhưng bọn họ không dám hỏi nhiều, lập tức dọn dẹp sạch sẽ con phố nhuốm máu.

Hiện giờ, thư phòng trong phủ thành chủ chỉ có hai người Tô Tín và Yến Khuynh Tuyết, thấy dáng vẻ Yến Khuynh Tuyết muốn nói lại thôi, Tô Tín lắc đầu nói: “Ngươi muốn hỏi gì cứ nói đi.”

Yến Khuynh Tuyết khựng lại một lát rồi mới hỏi: “Ngươi thật sự là Mạnh Thanh Trạch, Mạnh đại ca sao?”

Tuy rằng đáy lòng có một âm thanh nói cho nàng rằng, Tô Tín chính là Mạnh Thanh Trạch ngày xưa, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác xa lạ trên người Tô Tín.

Tô Tín trầm giọng nói: “Thân phận Mạnh Thanh Trạch là giả, nhưng ta là thật, tên ta là Tô Tín, chắc hẳn ngươi đã từng nghe nói đến tên của ta.”

Tô Tín nói rồi kể lại hết đầu đuôi chuyện hồi đó cho Yến Khuynh Tuyết, đương nhiên hắn giấu chuyện hệ thống đi, chỉ nói chính mình đến Thương Sơn thành vì nhiệm vụ của Lục Phiến Môn.

Sau khi hắn kể xong, Yến Khuynh Tuyết bỗng trầm mặc.

Đương nhiên nàng từng nghe nói đến tên của Tô Tín, Tây Bắc vương Tô Tín vang danh thiên hạ, Lục Địa thần tiên Chân Vũ cảnh, giang hồ ai không biết, ai không quen?

Nhưng cự phách giang hồ làm việc quả quyết tàn nhẫn, thậm chí khiến người ta sợ hãi trước mặt thật sự là Mạnh Thanh Trạch vung kiếm hào hiệp trong lòng nàng ư?

Tô Tín nhìn Yến Khuynh Tuyết nói: “Ta biết ngươi đang xoắn xuýt điều gì, bởi vì ta khác với Mạnh Thanh Trạch trong lòng ngươi? Thật ra hồi đó, tính cách của Mạnh Thanh Trạch do ta diễn, Tô Tín mới thật sự là Tô Tín, nếu người trái tim ngươi yêu là Mạnh Thanh Trạch, nói tàn nhẫn một chút thì thực ra ngươi chỉ đang yêu một ảo ảnh mà thôi.”

Lời Tô Tín nói khiến Yến Khuynh Tuyết hơi mê man, người nàng vẫn yêu thật sự chỉ là một ảo ảnh thôi sao?