Chương 2222 Hắc thủy nhất mạch (2)
Người này không chừng là con ếch ngồi trong cái đáy giếng Hắc Thủy các kia, cho rằng đều là Dương Thần cảnh võ giả thì thực lực đều không khác mấy, Chân Vũ cảnh lục địa thần tiên cũng giống như vậy, hắn liền cho rằng chỉ bằng sư phụ hắn là 'Hắc Thủy Tà Tôn' Công Dương Khí liền có thể chinh phục thiên hạ, quả thực chính là đã ngây thơ còn thêm ngớ ngẩn.
Thiên hạ này người mà Hắc Thủy các bọn họ không trêu chọc nổi ngược lại là có vô số, huống hồ chỉ bằng thực lực của Công Dương Khí nếu là thật sự có thể vô địch giang hồ, đối phương cũng sẽ không chạy đến núi sâu Đông Di trong rừng lánh đời ẩn tu rồi.
Vương Ngọc phía sau có Địa Phủ, hắn đương nhiên là không hề sợ hãi, nhưng lúc này sắc mặt Lô Viễn Phong đã thay đổi mấy lần, hắn đứng chặn ngay trước người Vương Ngọc rồi nói: "Lôi huynh, ngươi nếu như muốn động thủ, ra khỏi Lô gia ta đi rồi ngươi làm gì ta cũng sẽ không quản. Nhưng ở trong Lô gia ta, Vương Tổng Tiêu Đầu chính là khách của Lô ta, Lô gia ta đương nhiên cũng phải bảo đảm an toàn cho hắn!"
Lô Viễn Phong muốn bảo vệ Vương Ngọc đương nhiên không phải đột nhiên có lòng tốt gì, sự thực là Lô Viễn Phong cũng không tính là người tốt. Nhìn thái độ hắn đối xử với Trần gia là đủ biết, Trần gia trêu chọc phải hắn, hắn tuy rằng chưa hề khiến cho Trần gia diệt môn, nhưng cũng gần cướp đoạt hết tài sản tích trữ của Trần gia, suýt chút nữa đã khiến Trần gia rơi vào rồi đường cùng tuyệt vọng.
Hắn nói đỡ cho Vương Ngọc kỳ thực là bởi vì hắn sợ rồi.
Người phía sau lưng Vương Ngọc vừa nhìn liền biết không phải loại dễ chọc, hắn mà xảy ra chuyện ở Lô gia, khó mà đảm bảo đối phương sẽ không tính tội lên Lô gia bọn họ.
Chuyện như vậy tuy rằng rất vô lý, nhưng mà ở trên giang hồ thì lại là chuyện thường xuyên xảy ra.
Hơn nữa hiện tại Vương Ngọc đã lấy ra bao nhiêu là bảo vật vậy rồi, nếu như dều bị Lôi Lăng Vân đoạt đi hết, món nợ đó không chừng cũng tính luôn lên người Lô gia bọn họ.
Lúc này Lô Viễn Phong cực kỳ hối hận trong lòng, biết sớm như vậy, hắn đã tha cho Trần gia một mạng, không bức đến đường cùng.
Lệnh bài phế vật này nào phải cơ duyên may mắn gì? Là bùa đòi mạng thì có ấy!
Cũng là bởi vì nó mà bây giờ Lô gia chịu bao nhiêu là phiền phức như vậy, kẹp giữa người của hai bên, Lô gia hắn cực kỳ khó xử.
Sắc mặt Lôi Lăng Vân trong nháy mắt trở nên âm trầm nói: "Lô Viễn Phong, ngươi là có ý gì? Lô gia các ngươi muốn trở mặt thành địch với Hắc Thủy ta đúng không?”
Lô Viễn Phong lắc lắc đầu nói: "Tại hạ không có ý này, lệnh bài kia Lô gia ta không hề có ý muốn giữ lại. chư vị ai lấy cũng được, nhưng chỉ có duy nhất một điều này thôi đó là đừng ra tay ở trong Lô gia ta."
Nói xong liền có một tên đệ tử Lô gia cẩn thận từng li từng tí một nâng một cái hộp gấm đưa tới, giao cho Lô Viễn Phong.
Lô Viễn Phong nâng hộp gấm kia lên giống như đang nâng một củ khoai nóng bỏng tay vậy, vội vàng nói: "Lệnh bài đang ở ngay đây, hai vị ai muốn lấy đi đều được, chỉ cần đừng liên lụy Lô gia ta là được."
Lôi Lăng Vân nhìn về phía đồ vật bên trong hộp gấm kia, trong mắt lộ ra một tia dị dạng.
Nói thật, hắn cũng không biết lệnh bài kia đến tột cùng có ích lợi gì, nhưng sư phụ hắn đã phân phó, bọn họ lần này nhất định phải đoạt được lệnh bài, chỉ cần thu được cơ duyên trong đó, Công Dương Khí kia sẽ đồng ý cho võ giả của Hắc Thủy bọn họ xuất sơn, đi ra khỏi núi Đông Di, bước vào trong giang hồ.
Không phải mỗi người đều có thể chịu được sự nhàm chán đi khổ tu, giống như Lôi Lăng Vân hắn vậy, tự thân đã là cường giả Dương thần cảnh, kết quả hiện tại tiếng tăm ở trên giang hồ có lẽ còn không bằng một người bảng tân tú vừa xuất hiện.
Khổ tu một thời gian đối với Lôi Lăng Vân đã là quá mức rồi, trước mắt đoạt được lệnh bài này chính là một bước ngoặt cho hắn tư cách đặt chân vào giang hồ!
Trước mắt lệnh bài coi như là có thể chiếm được, nhưng Lôi Lăng Vân lúc này lại là chưa có cầm lệnh bài rời đi, hay là hắn đã cho là mình nắm chắc phần thắng rồi, Lôi Lăng Vân Lô Viễn Phong cười lạnh nói: "Ngươi như này là đang bố thí à? Lệnh bài mà ta muốn, nhất định phải do Lô gia các người tự mình giao lên cho ta mới được. Còn có những thiên binh rồi thần đan coi như là ta vui lòng nhận lấy, Lô Viễn Phong đừng trách ta không nể mặt ngươi, nhưng là nếu như ngươi gật đầu sớm một chút đã không xảy ra những chuyện như này rồi."
Sắc mặt Lô Viễn Phong trong nháy mắt biến hóa đến mức khó coi cực kì, như này là Lôi Lăng Vân đang buộc hắn ra tay hả?
Nếu như hắn tự tay đem lệnh bài giao cho Lôi Lăng Vân, vậy coi như là hắn triệt để đắc tội với cái người phía sau Vương Ngọc kia rồi.
Đến lúc đó có người đến gây phiền phức, người của Hắc Thủy các ngươi còn có thể giúp ta chống đỡ không?
Vẻ mặt Lô Viễn Phong lúc đó lộ ra một tia sát ý dữ tợn, hắn tuy rằng không muốn ra tay, không muốn gây nên động tĩnh gì cho Lô gia, nhưng Lôi Lăng Vân trước mắt này quả thật là khinh người quá đáng, khiến hắn không xuất thủ không được.