Chương 2223 Hiện thân
Đối với sát ý của Lô Viễn Phong Lôi Lăng Vân đương nhiên cũng cảm nhận được, nhưng mà hắn cũng chỉ để lộ ra một tia xem thường mà thôi.
Hắn tuy rằng đã lâu không tái xuất giang hồ, nhưng sư phụ hắn là Thiên bảng cường giả, ở cái nơi Đông Di Man Hoang kia bọn hắn cũng không thiếu gì mấy lần thực chiến. Người của Hắc Thủy bọn họ mấy năm gần đây tranh chấp với Đông Di Man Tộc không ít lần, tự Lôi Lăng Vân cũng đã từng chém giết mấy tên đại tộc trưởng của Đông Di Man Tộc, đối phương đều là người có tu vi Dương Thần cảnh.
Trong tay Lô Viễn Phong hiện ra một thanh trường thương màu đen, trong nháy mắt trường thương rực lên ánh đỏ, bóng cây thương vọt lên, mang theo một luồng khí nóng bức người bay về hướng Lôi Lăng Vân.
Kỳ thực Lô Viễn Phong cũng không hề sử dụng toàn lực, hắn vẫn không muốn hoàn toàn đắc tội Lôi Lăng Vân, trở thành kẻ thù không đội trời chung với người của Hắc Thủy.
Nhưng đáng tiếc hắn không muốn đắc tội Lôi Lăng Vân, Lôi Lăng Vân lại chẳng hề đem Lô gia đặt vào trong mắt.
Lúc một thương của Lô Viễn Phong đánh xuống, Lôi Lăng Vân trong giây lát đánh ra một chưởng, hắc thủy sóng lớn tận diệt thiên hạ, lực đạo của một chưởng kia kéo dài trực tiếp cái kia kéo dài bất giác chưởng lực trực tiếp chấn động đến mức mặt đất rạn nứt, quỷ dị nhất chính là bên trong chương kia tràn ngập một luồng hắc thủy tà dị ăn mòn từng chút từng chút. Luồng khí áp bức trên trường thương của Lô Viễn Phong nháy mắt bị dập tắt. Chưởng khí kia thậm chí còn men theo trường thương bắn ngược về phía Lô Viễn Phong.
Chỉ là giao thủ một chiêu mà sắc mặt Lô Viễn Phong liền nhất thời thay đổi, hắn vội vã tránh ra lùi lại, trường thương trong tay chuyển từ đâm thành quét, muốn tạm thời chống đỡ.
Nhưng mà Lôi Lăng Vân bỗng nhiên kết ấn, hắc thủy chân khí hóa thành một bàn tay cực kỳ lớn đem thanh trường thương kia nắm vào bên trong, trong nháy mắt trường thương của Lô Viễn Phong phát ra một tiếng hét, toàn bộ thanh trường thương bị trực tiếp tiêu diệt linh tính, từ thiên binh bị đánh xuống thành binh khí tầm thường.
Lôi Lăng Vân xem thường cười nhạo một tiếng, hắc thủy chân khí này của hắn chính là công pháp bí truyền của Hắc Thủy bọn họ, không phải độc công, nhưng cũng là do sư phụ của hắn đi quan sát sông Hắc Thuy quỷ dị của Đông Di kia thì sáng tạo ra.
Sông Hắc Thủy Đông Di sở dĩ tên là Hắc Thủy là bởi vì mỗi đến thời gian giao mùa hạ thu liền có vô số độc trùng mãnh thú không biết vì sao chen chúc nhau tiến vào bên trong Hắc Thủy Hà, làm suối nước nguyên bản trong xanh bị ô nhiễm trầm trọng, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống, người vật đều chết hết.
Công Dương Khí không cần hắc thủy để luyện công, nhưng cũng từ Hắc Thủy Hà lĩnh ngộ ra một môn không phải độc công nhưng cũng hơn hẳn độc công là hắc thủy chân khí, cực kỳ tà dị.
Lô Viễn Phong bỗng nhiên cắn răng một cái, ném đi trường thương trong tay, hắn trực tiếp lấy nắm đấm là trường thương, một quyền hạ xuống, cực kỳ sắc bén, thương ý dường như hóa thành Hỏa Long rít gào, nhắm thẳng vào Lôi Lăng Vân mà đánh tới.
Nhưng Lôi Lăng Vân không những không lùi mà còn tiến tới, hắc thủy đại thủ ấn hạ xuống, hắc thủy chân khí trấn áp Thiên Địa, ngay lập tức liền đem sức mạnh của nhát thương đánh rã, tiện tay đánh cho Lô Viễn Phong thổ huyết bay ra, va vào vách tường.
Lôi Lăng Vân xem thường cười gằn rồi một tiếng nói: "Một Lô gia đã như mặt trời sắp lặn cũng dám làm càn trước mặt Hắc Thủy ta, thật sự là quá không biết điều."
Nói rồi Lôi Lăng Vân hơi động tay, lệnh bài kia cùng những bảo bối mà Vương Ngọc đưa ra đều bị hắn thu vào lòng bàn tay.
Chỉ có điều lúc này Lôi Lăng Vân bỗng cảm thấy thoáng qua một cảm giác thấy hơi kỳ quái, bởi vì tên Dung Thần cảnh kia biểu hiện hơi có chút quái dị.
Từ vừa mới bắt đầu đến hiện tại, hắn giống như là một cái khán giả đang xem tuồng vậy, căn bản không hề có chút gì kinh hoàng.
Thậm chí Lôi Lăng Vân còn có thể cảm nhận được ý tứ của đối phương qua ánh mắt, giống như là khinh thường, trào phúng, dường như là đang xem thằng hề diễn hài vậy.
Vẻ mặt như thế khiến chô Lôi Lăng Vân vô cùng tức giận, hắn chuẩn bị trước khi đi thuận tiện dạy dỗ luôn tên Dungg Thần cảnh này, để cho hắn ta biết, đối với sự tồn tại của Dương Thần cảnh hắn phải luôn có sự kính nể.
Nhưng mà vào lúc này, một thanh âm lạnh lùng lại truyền đến.
"Có vài thứ ngươi có mạng đoạt lấy, nhưng người có bảo toàn mạng để dùng được hay không đến cùng là ai đây?”
Thanh âm này lạnh lẽo u ám, mỗi một chữ phun ra, Lôi Lăng Vân cũng cảm giác mình nhịp tim của mình tăng nhanh hơn một phần.
Đợi đến chữ cuối cùng hạ xuống, trái tim Lôi Lăng Vân thậm chí cảm giác như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, khiến hắn trong giấy lát hốt hoảng biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Chân Vũ cảnh!
Là cường giả Chân Vũ cảnh!
Thời khắc này Lôi Lăng Vân rốt cuộc đã biết tại sao tên Dung Thần cảnh võ giả kia từ đầu đến cuối đều không hề sợ hãi, hóa ra là vẫn luôn có một tên Chân Vũ cảnh cường giả núp trong bóng tối làm chỗ dựa cho hắn, điều này cũng làm cho Lôi Lăng Vân ở trong lòng thầm mắng chửi không ngớt.