← Quay lại trang sách

Chương 2432 Yêu Tộc

Trong tiểu thế giới này, có rừng cây cao lớn, cũng có ao đầm sơn thủy. Hệt như một thế giới chưa được khai hóa. Song, nguyên khí thiên địa ở đây lại vô cùng nồng đậm. Thậm chí còn có thể đuổi kịp Tiên Vực, có thể nói là nơi chốn Bồng Lai tiên cảnh.

Mà lúc này, tại một đỉnh núi trong thế giới này có một đại hán khôi ngô đang lười biếng nằm đó phơi nắng.

Tóc tên đại hán này khô vàng. Trên trán có điều văn chữ “Vương” ẩn hiện. Từ trên người hắn một luồng khí thế uy nghiêm tản ra, khiến cho mấy con thú nhỏ xung quanh cũng run rẩy lẩy bẩy, nhanh chóng rời xa ngọn núi này.

Tuy nhiên, vào lúc này, một tên trung niên mặc chiến giáp màu bạc, dung mạo anh tuấn, trong mắt mang theo một tia tà khí đột ngột xuất hiện bên cạnh đại hán kia, nhíu mày nói: “Liệt Phong Hổ Vương, đã là lúc nào rồi ngươi còn lòng dạ đi phơi nắng. chẳng lẽ không cảm giác được động tĩnh bên ngoài hay sao?”

Bất kể là đại hán đang phơi nắng này hay người trung niên anh tuấn mặc chiến giáp kia, bọn họ đều không phải võ giả trên giang hồ mà là Yêu tộc bị ép phải lánh đời từ thời thượng cổ đến nay!

Năm xưa, Yêu tộc ký kết khế ước với Nhân Hoàng, đồng ý nhường thế giới cho Nhân tộc, tất cả Yêu tộc cùng nhau tiến vào bên trong tiểu thế giới này để ẩn tu lánh đời. Vạn năm qua, trừ một Thanh Ly xuất hiện ngoài ý muốn ra, còn lại không có lấy một tên Yêu tộc thực sự nào dám bước ra khỏi đất ẩn tu. Đây cũng không phải vì Yêu tộc không muốn tranh với Nhân tộc mà là bọn họ thực sự không có thực lực đó nữa.

Năm xưa, Yêu tộc thiếu chút nữa đã bị Nhân Hoàng tiêu diệu hoàn toàn. Nếu không phải vì Nhân Hoàng bận đi dọn dẹp những người phản đối hắn trong nội bộ Nhân tộc thì bây giờ e là Yêu tộc thật sự không còn tồn tại nữa.

Có điều cho dù như vậy, Yêu tộc cũng bị Nhân Hoàng giết mười không chừa một. Cho đến tận bây giờ, Yêu tộc bên trong Vân Mộng Trạch này còn chưa được đến một trăm ngàn. So sánh với số lượng võ giả Nhân tộc khổng lồ thì con số này thật là ít đến đáng thương. Có lẽ không cần đến Nhân tộc xuất thủ, chờ chưa đến mười ngàn năm nữa, Yêu tộc cũng sẽ từ từ biến mất.

Bây giờ, hai người đang nói chuyện chính là một trong bảy mươi hai vị Yêu vương thời thượng cổ. Năm xưa, lúc bọn họ trở thành Yêu Vương, tuổi tác cũng không phải là già. Với thọ nguyên rất dài của Yêu tộc, bây giờ cho dù đã qua mười ngàn năm, bọn họ vẫn đang ở tráng niên, đỉnh cao phong độ.

Lúc này, nghe được lời của người trung niên kia, Liệt Phong Hổ Vương lười biếng nói: “Cảm nhận được thì làm sao? Yêu tộc chúng ta đã quyết định ẩn cư lánh đời, ngươi còn muốn thế nào nữa? Dâm Lang Vương, nín ở đây mười ngàn năm, chẳng lẽ không nhịn nổi rồi, muốn ra ngoài vui đùa với mấy tiểu cô nương Nhân tộc à?”

Liệt Phong Hổ Vương nhấn mạnh vào chữ “Dâm” trong câu, ý tứ nhạo báng rõ ràng.

Trong mắt người trung niên anh tuấn ka lộ ra vẻ giận dữ. Quanh thân hắn, yêu khí cường đại ầm ầm bùng nổ, cắn răng nghiến lợi nói: “Liệt Phong Hổ Vương, nếu ngươi còn dám gọi ta là Dâm Lang Vương nữa thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!”

Người trung niên này chính là Ngân Dực Lang Vương, một trong bảy mươi hai lộ Yêu vương thượng cổ. Bởi vì hắn dùng một trăm lẻ tám thanh thần binh trường kiếm cực phẩm luyện chế thành kiếm dực hòa vào bản thân hắn, thế nên mới được gọi là Ngân Dực Lang Vương. Dĩ nhiên, cũng có người gọi hắn là Ngân Lang Vương.

Chỉ điều, Ngân Dực Lang Vương yêu thích nữ sắc. Bất kể là mỹ nữ Yêu tộc hay Nhân tộc, ai đến hắn cũng không từ. Lúc Yêu tộc thống trị thiên hạ, nữ nhân của Ngân Dực Lang Vương có đến chừng hơn mười ngàn người. Cho dù đến bây giờ, thê thiếp của hắn vẫn hơn trăm người. Vì lẽ đó, những Yêu Vương khác bấy giờ mới có biệt danh là Dâm Lang Vương.

Thấy Ngân Dực Lang Vương lộ ra vẻ mặt tức giận, Liệt Phong Hổ Vương híp mắt, dửng dưng nói: “Làm sao? Nói ngươi là Dâm Lang Vương ngươi không vui à? Sói con cũng muốn so chiêu với Hổ gia ta?”

Trong mắt Ngân Dực Lang Vương lóe lên vẻ tức giận. Có điều rất nhanh đã bị hắn nén xuống. Bởi hắn biết, người kia vốn là tên điên. Không lời nào mà nói được hắn hết.

Vào thời thượng cổ, Liệt Phong Hổ Vương này chính là kẻ hiếu chiến nhất trong Yêu tộc. Tới giờ, bị kẹt trong Vân Mộng Trạch này, không còn cường giả Nhân tộc động thủ với hắn, thậm chí dăm ba bữa hắn lại đi tìm những Yêu vương khác đánh một trận. Người ta không muốn đánh thì hắn liền ở đó quấy nhiễu. Trước kia, Ngân Dực Lang Vương cũng từng chịu không ít trái đắng.

Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là, Ngân Dực Lang Vương không đánh lại người này.

Thực lực của Liệt Phong Hổ Vương này nếu mà không ổn thì e là sớm đã bị người khác đánh chết rồi. Há có thể sống đến bây giờ?

Cố nén tức giận trong lòng, Ngân Dực Lang Vương thấp giọng nói: “Đừng làm rộn. Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, e là cái gọi là Tiên Vực kia đã bắt đầu sụp đổ rồi. Ngày trước, thần toàn Lạc Thủy Ngao Vương của Yêu tộc chúng ta từng suy diễn, lúc trời sập sẽ là ngày mà Nhân tộc trải qua đại kiếp! Đây chẳng phải là cơ hội để Yêu tộc chúng ta một lần nữa hiện thế hay sao?”

Liệt Phong Hổ Vương khinh thường nói: “Chuyện hoang đường lão già đó nói mà ngươi cũng tin? Nếu như hắn xem chính xác thì sao không xem ra được hắn sẽ bị Tiệt Thiên Chỉ của Đạo Tổ đè phát chết luôn chứ? Ngay cả mai rùa cũng bị Đạo Tổ lột xuống luyện chế thành bát quái đồ đó thôi?

Yêu tộc thực sự sớm đã mất rồi. Nói mấy lời vô dụng như vậy nhiều mà làm gì? Cứ ngoan ngoãn ở yên trong Vân Mộng Trạch, kéo dài hơi tàn qua ngày là được.